Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 172



Nghiêm trọng như vậy sao?

Tô Noãn Tâm nghe Vương Khả Di nói vậy thì không khỏi kinh ngạc nói: “Cô ơi… kinh khủng như vậy thật sao?”

Vương Khả Di nói rất nghiêm túc: “Còn kinh khủng hơn cả những gì em đang tưởng tượng! Cô và cô ấy cùng lắm cũng chỉ là mối quan hệ xã giao thôi… tình cảm không phải quá thân thiết, ban đầu khi có ấy xảy ra chuyện, giậu đổ bìm leo, liệu còn có mấy người dám qua lại với cô ấy nữa, tất cả mọi người đều sợ bị vạ lây… Ngay cả việc cô có thể duy trì một chút giao hảo với cô ấy như vậy cũng phải âm thầm lén lút, hết sức cần thận vì sợ người ngoài biết được, không dám quang minh chính đại qua lại thân thiết. Thế nên Tô Noãn Tâm à, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp đó!”

Tô Noãn Tâm nghe câu cuối thì cười khổ rồi lắc đầu nói: “Cô ơi, không cần đầu, em đã hứa với cô giáo của em rồi, em sẽ không hối hận.”

Ánh mắt Vương Khả Di càng trở nên phức tạp hơn, cô ấy nhìn cô rồi nói: “Con đường đời đều do chính mình lựa chọn, cô đã phân tích cho em nghe mặt lợi và mặt hại trong chuyện này rồi, nếu như em đã cố chấp như vậy thì sao này lỡ có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách cô không nhắc nhờ em.”

“Cô yên tâm đi! Cô là người thầy đầu tiên trong đời dạy cho em biết thế nào là diễn xuất, cô chiếm vị trí rất lớn trong trái tim em, em thực sự rất tôn kính thầy, kể cả khi những ngày tháng sau này không được êm đẹp thì cũng là do chính em tự lựa chọn, em không có lý do gì để trách móc người khác.”

“Cô nhóc này đúng là một người hiểu chuyện… vậy được thôi, cô cũng không nói nhiều lời thừa thãi nữa, các em tự bàn bạc giải quyết chuyện trợ lý trong đoàn phim đi… sau này có thể lăn lộn đến trình độ nào trong giới thì phải xem tạo hóa của các em rồi, cô cũng chỉ có thể chỉ bảo cho các em đến đây thôi.”

“Chỉ như vậy thôi cũng đủ để chúng em thấy cảm kích rồi… Cảm ơn cô đã lọ lắng cho chúng em.”

Vương Khả Di mỉm cười nói: “Đi đi, Dương Diễm còn đang đứng ngoài đó đợi em đó ”

Ánh mắt Vương Khả Di vô cùng phứctạp dõi theo bóng lưng đang dần rời khỏi phòng làm việc của Tô Noãn Tâm, dường như cô ấy đang nhìn thấy một phiên bản khác của mình thời còn trẻ

Khi ấy mỗi người bọn họ đều mang trong mình lòng nhiệt huyết sục sôi, sự khao khát kỳ vọng vào tương lai của showbiz… nhưng mãi sau này mới biết rằng thực ra đó chính là một chảo nhuộm khổng

Hoặc là nói chuyện bằng thực lực, hoặc là dùng người chống lưng để nói chuyện.

Nhưng kể cả một người có thực lực giỏi giang như thế nào đi chăng nữa cũng không thể đấu lại với dám diễn viên có người chống lưng đó.

Người trong giới giải trí có thể đi đến cuối cùng đều là những người có thực lực khiêm tốn vừa biết diễn xuất, vừa biết cáchlàm người khôn khéo, không đắc tội với bất cứ ai.

Người có thực lực khiêm tốn đứng sừng sững, vững vàng cùng với đám diễn viên có người chống lưng.

. Người chống lưng, nhân phẩm, lại cộng thêm cả điều kiện xuất thân và thực lực, dù thiếu một điều cũng không được.

Nếu như mấy người Tô Noãn Tâm thực sự muốn lăn lộn trong giới này thì có lẽ con đường tiếp theo phải đi sẽ dài lắm đây.

Dương Diễm thấy Tô Noãn Tâm đi ra thì vội vàng bước tới kéo tay cô rồi nói: “Noãn Tâm… cô giáo nói gì với cậu thế?”

“Nói mấy chuyện có liên quan đến cô giáo của mình…”

“Ảnh hậu Bạch sao?”

“Đúng vậy… thấy nói chuyện trước kia cô giáo của mình đã từng đắc tội rất nhiềungười trong giới, bây giờ mình nhận cô ấy làm cô giáo của mình cũng không hẳn là chuyện tốt đẹp gì, sau này rất có thể sẽ mang đến nhiều phiền phức.”

“Ừm… thế Noãn Tâm, cậu nghĩ thế nào?”

“Mình cũng đã nhận rồi, đương nhiên sẽ không có chuyện hối hận, chuyện sau này thì để sau này nói đi.”

“Noãn Tâm đừng sợ, cậu còn có chú của cậu cơ mà, cậu chỉ cần dỗ ngon dễ ngọt chú ấy vài câu thì sau này chủ ấy nhất định sẽ bảo vệ cậu.”

“Đúng! Mình còn định tìm chú ấy thương lượng chuyện tìm trợ lý trong đoàn phim nữa cơ. Dương Diễm, cậu về kí túc xả trước đi, mình đi gọi điện thoại cho chủ mình.”Dương Diễm sảng khoái đồng ý về kí túc xá trước.

Tô Noãn Tâm tìm một chỗ vắng vẻ, yên tĩnh rút điện thoại ra gọi điện thoại cho Lệ Minh Viễn.

Chuông điện thoại vang lên mấy hồi mới có người nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn, lạnh nhạt không mang bất cứ tình cảm nào của Lệ Minh Viễn: “Chuyện gì?”

Tô Noãn Tâm nghe vậy thì bất giác ngớ cả người.

Hình như gần đây có không làm gì có lỗi với anh mà?

Chẳng phải trước đó vẫn còn tốt đẹp sao? Sao đột nhiên bây giờ lại bày ra giọng điều này?

Đột nhiên,

Tô Noãn Tâm nghi một hồi mới nhớ đến hình như cuối tuần trước cô không qua đó nấu cơm cho anh, ngay tức thì liền lên lút chửi thầm một câu rồi nhanh chóng thành thật nhận lỗi: “Chú em sai rồi!”

Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Tô Noãn Tâm em sao có thể làm ra chuyện tội lỗi gì chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.