Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 182



Chương 182: Mới đi học được có mấy ngày mà phải quay phim rồi?

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Cô bé lọ lem gì chứ.”

“Nghe Dương Diễm nói bạch mã hoàng tử nhà cậu đẹp trai lắm! Thiệt hả?” .

Trong đầu Tô Noãn Tâm xẹt qua khuôn mặt đẹp trai khiến người ta giận sôi máu kia của Lê Minh Viễn, muốn nói cũng không đẹp đến vậy… nhưng lại không nói ra nổi.

Nên rất thành thật gật đầu nói: “Ừm, tạm được. “Phụt, nếu Noãn Tâm đã thừa nhận thì tức là thật sự rất đẹp trai! Vì dù sao cậu ấy cũng thật thà vậy mà!”

Dương Diễm trừng mắt nói: “Lẽ nào mình không thành thật sao! Mà nói ra thì Noãn Tâm… chiều nay chúng ta thật sự phải cùng thư ký Lý đi gặp người quản lý kia sao? Mình đột nhiên có hơi hoang mang.

“Hoang mang gì chứ! Cùng lắm không được chọn thì chủ nhà mình lại giúp mình tìm người khác!”

“Phụt… đúng, có chủ nhà cậu ở đây thì không cần lo chuyện gì nữa! Nhưng mà Noãn Tâm, lần này chủ nhà cậu còn lo cả cho mình nữa, mình thật đúng là được hưởng nhờ cậu quá mà! Cậu phải thay mình cảm ơn chủ nhà cậu thật tốt đấy nhé!”

Tô Noãn Tâm vứt cho cô ấy một ánh mắt yên tâm, nói: “Mình sẽ mà!”

Lâm Xuân Mạn gật đầu nói: “Mình vốn còn cảm thấy không đáng tin cho lắm… nhưng ngay cả bạn bè bên cạnh cậu mà anh ta cũng đối xử tốt như vậy, thì đây thật đúng là thái độ đối đãi với vợ tương lai của mình rồi! Chắc không phải chỉ tùy tiện chơi đùa thôi đâu!”

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Xuân Mạn, có phải cậu nghĩ nhiều quá rồi không… nếu chủ nhà mình chỉ là chơi đùa với mình thôi thì có cần thiết đồng ý cưới mình sao!”

“Còn không phải do trước đó chưa biết rõ sao… nghe nói cậu đã cứu người ta, sau đó yêu cầu người ta lấy thân bảo đáp? “Phụt… Dương Diễm, ai bào cậu nói lung tung khắp nơi há!”

“Ờ… Xuân Mạn cứ luôn hỏi mình… mình cũng thấy không có gì nên nói luôn.”

“Đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì!” “Được rồi Noãn Tâm, mình cũng đâu nói lung tung ra ngoài, hai cậu yên tâm đi! Chủ yếu là bắt đầu từ hôm nay mình phải có thêm một nhận thức mới về Noãn Tâm nhà chúng ta rồi!” “Cô em nhìn mềm mềm yếu ớt thế này, thật tế lại cực kỳ cứng! Ha ha ha ha!”

“Biết ngay sau khi cậu biết thì sẽ cười mình mà!”

“Mình không cười… không cười nữa, mà nói ra chiều nay hai cậu phải đi gặp người quản lý thì cũng không có chuyện gì của mình nữa, mình cũng về nhà đi gặp người bố mình sắp xếp đây, đến lúc đó chúng ta trực tiếp gặp lại ở đoàn phim nhé!”

“Được… mình về bệnh viện nói với mẹ mình một tiếng trước, sau đó tiện thể chăm sóc nói chuyện với bà ấy! Dương Diễm, cậu về nhà trước hay đi cùng mình?”

“Mình cũng về nhà thôi, lần trước mẹ nói thân thể không khỏe nên mình định đưa bà ấy đi khám thử, đợi đến chiều cậu gọi điện thoại cho mình sau đó mình sẽ trực tiếp gọi xe qua luôn”

“Được! Nhìn mẹ cậu có vẻ khỏe mạnh nên chắc không có chuyện gì lớn đầu, đừng quá lo lắng nha!” “Ừm, cậu cũng về chăm sóc mẹ mình đi, chắc bà ấy lại nhớ cậu rồi.”

Ba người có người tự mình về nhà, có người lại đi tìm mẹ.

Tô Noãn Tâm quay về trong bệnh viện, Tô Ngọc Mỹ nhìn cô, cả người bà có vẻ vui vẻ hoạt bát hơn ngày xưa rất nhiều.

Trên mặt có thêm nhiều vẻ thiếu nữ mà cái tuổi này của bà nên có, bà tràn đầy vui mừng nói: “Noãn Tâm, xem ra con sống ở trường học rất tốt!”

Trên mặt Tô Noãn Tâm tràn đầy ý cười nói: “Đương nhiên là tốt rồi, có bạn tốt bên cạnh, ký túc xá thoải mái, thầy cô nghiêm khắc với chúng con cùng với các bạn học hòa đồng, mọi người đều cực kỳ tốt!” “Thấy con sống vui vẻ thì mẹ cũng rất mừng!” “Mẹ, còn có chuyện càng vui hơn nữa! Con nói với mẹ rồi mẹ đừng giật mình nhé!”

Tô Ngọc Mỹ cười nói: “Chuyện gì hả? Còn ra vẻ thần bí với cả mẹ mình! Còn không mau nói!”

“Con sắp đóng phim rồi!”

“Phụt… mới đi học có mấy ngày mà phải quay phim rồi?”

“Đúng! Con may mắn, nhưng cũng nhờ chú đã giúp con!”

“Noãn Tâm, con đừng học theo người ta quy tắc ngầm gì đó nhé. con còn trẻ, đừng nôn nóng! Chúng ta cứ học chút kiến thức trước đã, sau này cơ hội đóng phim vẫn còn nhiều! Không thể cứ gây phiền phức cho Minh Viễn mãi được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.