Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 190



Chương 190: Chàng trai, tửu lượng không tệ nha! Được đấy!

“Chú có thể quen được thì tốt các ông à, cô dì, bà nội, ăn trái cây thôi! Trái cây tươi ngon mới mua về đấy!”

“Ôi Noãn Tâm thật hiểu chuyện quá đi! Nào, ăn chút đi.

“Chàng trai làm sao lại quen biết với Noãn Tâm thế?”

Lệ Minh Viễn đang định nói thì Tô Noãn Tâm đã vội vàng giành trước trả lời: “Ha ha… con và anh ấy quen nhau ở bệnh viện đấy, chú út của anh ấy bị bệnh, nằm ở phòng bệnh cách vách phòng mẹ con, cứ qua lại mãi thì quen biết thôi.

“Đây thật đúng là duyên phận nhỉ!”

“Đúng đó! Trai tài gái sắc, nhìn không thôi đã thấy bổ mắt rồi, thật đúng là một đôi trời tạo mà!”

“Đúng vậy, lúc nào mới kết hôn thế!”

Vấn đề này, Tô Noãn Tâm tỏ vẻ không thể trả lời được. Mà vấn đề này cũng không phải hỏi cô, người ta là nhìn Lệ Minh Viễn hỏi.

Nhưng Lệ Minh Viễn cũng rất thản nhiên nói: “Đợi sau khi thân thể của dì khỏe hơn, Noãn Tâm cũng đến tuổi kết hôn theo pháp luật thì chúng cháu sẽ làm đám cưới.

“Được đó, đến lúc đó nhớ mời các bác đây đi uống rượu mừng nhé.”

“Chắc chắn rồi a

Cuối cùng đồ ăn trong bếp cũng nấu xong.

Bởi vì đột nhiên có thêm rất nhiều người nên Tô Ngọc Mỹ phải mượn từ nhà hàng xóm thêm một cái bàn, xếp hai cái bàn ngay trong sân.

Đàn ông một bàn, phụ nữ một bàn.

Cuối cùng Lệ Minh Viễn cũng không cần bị vây hỏi mấy vấn đề kỳ quái nữa, nhưng lại bị một đám cụ ông kéo đi uống rượu.

Khó từ chối được sự nhiệt tình, sau khi uống vài ly rượu trắng vào bụng… thì cả khuôn mặt anh đã bắt đầu đỏ lên.

Tô Noãn Tâm ngồi ở một bàn khác vẫn luôn chú ý đến tình hình của anh.

Thấy mặt anh đã đỏ thành như vậy… nhưng nhìn lại có vẻ rất đẹp, tăng thêm vài phần quyến rũ lên khuôn mặt ngày thường vốn đã tinh xảo, khiến cô lập tức có hơi miệng đẳng lưỡi khô mà uống liền vài lý nước ấm.

Sau đó lại rót thêm một ly nước ấm, lặng lẽ đưa qua cho Lê Minh Viễn.

Lệ Minh Viễn sờ thấy cái ly âm ẩm thì liên cảm kích nhìn cô một cái.

Còn về sau đó, Lệ Minh Viễn đều uống nước sôi để nguội, dạ dày đã dễ chịu hơn không ít.

Đồ ăn Tô Ngọc Mỹ làm rất ngon.

Lại ăn nhiều thêm chút rau, cuối cùng Lệ Minh Viễn mới xem như không bị các cụ ông chuốc cho nằm bò.

Trên bàn phụ nữ, Tô Ngọc Mỹ vẫn luôn được khen là có mệnh tốt vì có được một đứa con rể nhìn có vẻ cực kỳ ưu tú.

Chàng trai kia có khí thế mạnh mẽ như vậy, vừa thấy liền biết không phải người bình thường, có điều mọi người lại không dám hỏi quá chi tiết.

Nhưng người ta lại không hề làm ra vẻ cao quý mà vẫn rất thân thiết gần gũi.

Tô Ngọc Mỹ nghe được những lời này thì trong mắt liền tràn đầy ý cười, nhìn có vẻ cực kỳ vui mừng.

Nhất là khi thấy Tô Noãn Tâm âm thầm đưa nước sôi để nguội cho Lệ Minh Viễn, động tác nhỏ giữa hai người khiến bà cảm thấy tình cảm giữa hai người họ thật rất tốt.

Vì vậy trong một khoảng khắc, Tô Ngọc Mỹ cảm thấy mình cứ như đã trẻ lại cả mấy tuổi, ngay cả trong con người cũng tràn đầy ánh sáng.

Bà nhiệt tình chiêu đãi mọi người ăn uống.

Một bữa cơm ăn xong, chủ và khách đều hòa thuận.

Mấy ông cụ đều đã uống say, bị người nhà của mình đỡ về nhà nghỉ ngơi.

Trước khi đi còn dặn dò Lệ Minh Viễn: “Chàng trai, sau này nhớ thường đến nhé.

“Chàng trai, tửu lượng không tệ nha! Được đấy!”

“Chàng trai, sau này phải đối xử tốt với Noãn Tâm, con bé từ nhỏ đã mệnh khổ… đừng có vì con bé không có bố làm chỗ dựa mà đối xử tệ bạc với nó!”

Lệ Minh Viễn đỏ bừng mặt gật đầu nói: “Mọi người yên tâm, cháu sẽ không như vậy đâu.”

“Chàng trai tốt… vừa nhìn liền biết là một đứa trẻ cực kỳ đáng tin cậy “Được rồi, bớt nói vài câu đi, con rể người ta lần đầu tới nhà, đừng có dọa người ta chứ.”

Lê Minh Viễn cười nhẹ nói: “Không đâu… mọi người đều rất tốt.”

“Minh Viễn, cháu cũng uống nhiều rồi… Noãn Tâm, con dìu Minh Viễn vào phòng nghỉ ngơi lát đi, rượu trắng này lát nữa kia mới thấm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.