Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 204



Chương 204: Suốt ngày chỉ biết nói hươu nói vượn

Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật, nói: “Suốt ngày chỉ biết nói hươu nói vượn.

“Cô Tô còn nói rằng cho dù Tập đoàn Quốc Doanh của chúng ta sau này có bị phá sản, cũng sẽ không để giảm đốc phải chết đói…”

“Phụt… Lý Minh Viễn vừa mới uống một ngụm trà, nghe đến đây liền trực tiếp phun ra.

Tô Noãn Tâm quả thật là… Thật sự quá khoa trương khoe khoang, hơn nữa cái gì cũng dám nói.

Lý Mạnh thực hiện được kế hoạch đắc thắng cười nói: “Tổng giám đốc đừng quá kích động… Mặc dù cô Tô đối với anh có một tấm chân tình hết sức chân thành, trời đất chứng giám, nhưng cũng là bởi vì tổng giám đốc đối xử tốt với cô Tô, cô Tô biết có ơn tất báo cho nên cũng đối xử tốt với giám đốc mà thôi, hai người là vợ chồng, nên đối xử tốt với nhau cũng là đúng. Đây được gọi là cách sống giữa vợ chồng!”

Vợ chồng cái con khỉ

Lệ Minh Viễn nói một cách rất dứt khoát: “Cô gái nhỏ kia mỗi lần có việc nhờ vả người khác, nịnh bợ còn khoa trương hơn so với bất cứ ai khác!”

“Tổng giám đốc… Vậy còn chuyện Ngô Thu vi phạm hợp đồng…

“Tôi sẽ gọi điện cho Tần Thiên”

“Nhưng công ty giải trí đó bây giờ đang do Tần Nghĩa phụ trách?”

Lệ Minh Viễn mặt mũi tràn đầy khinh thường nói: “Trong vòng năm năm nữa, Tần Nghĩa sẽ không còn được phụ trách bất kỳ công ty con nào của Tần thị được nữa!”

Tần Nghĩa, anh hoàn toàn không thèm để vào mắt.

Tần Thiên ngược lại là một nhân tài hiếm có, anh chưa bao giờ đánh giá thấp anh ta.

Nhà họ Tần nếu nằm trong tay Tần Thiên, chắc chắn sẽ càng ngày càng phát triển tốt hơn.

Tần Thiên hiện tại đang được Tần Nghiêu chú trọng bồi dưỡng làm trợ thủ, trong lòng anh rất rõ ràng, nếu như anh ta (Tần Nghĩa) cứ được nuôi dưỡng như vậy đến mức bị phế bỏ đi bản tính, trong vòng năm năm chắc chắn sẽ không còn có thể làm được việc gì nữa.

Bên trong phòng làm việc của Tần Thiên.

Ngay khi Tần Thiên vừa nhận được cuộc gọi của Lệ Minh Viễn xong, không lâu sau đó, Tần Nghĩa nổi giận đùng đùng bước vào.

“Anh, dựa vào cái gì mà em phải đồng ý với Lệ Minh Viễn, chấm dứt hợp đồng với Ngô Thu! Đó chính là người của chúng ta mà!”

Tần Thiên thản nhiên nói: “Chỉ cần Lệ Minh Viễn mở miệng nói một câu, anh của cậu liền phải đồng ý!”

Tần Nghĩa hai mắt đỏ bừng vì tức giận.

“Vì cái gì? Anh, anh sợ anh ta như vậy sao? Nhà họ Tần của chúng ta cũng không thua kém gì nhà họ Lệ bọn họ

Chúng ta cần gì phải nhìn sắc mặt của anh ta để làm việc chứ?”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Tần Nghĩa, cậu đây là muốn tự mình tìm đường chết! Nếu như lúc đầu không để cho Ngô Thu nhờ Tô Noãn Tâm ký kết hợp đồng, chẳng qua là cô ta sẽ đích thân mang người của mình tới mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta giúp công ty nhận thêm những người mới, nhưng cậu lại muốn tất cả cùng đi ra một lúc, giờ trách ai?”

“Nếu như anh giao công ty cho em xử lý, lập tức em sẽ có quyền đó!”

“Vậy thì kết quả nhận được sẽ chỉ là những gì cậu mắc phải sai lầm!”

“Tại sao? Tại sao anh lại phải sợ Lệ Minh Viễn đến như vậy?”

Tần Thiên trực tiếp bị tức giận đến bật cười.

“Cậu cho rằng ngay cả khi không có Lệ Minh Viễn, cậu vẫn có thể giữ được Ngô Thu sao? Là cô ấy đã chú động đến tìm Lệ Minh Viễn nói chuyện, rằng chỉ cần anh ta sẵn lòng giúp đỡ cô ấy bồi thường những khoản tiền thiệt hại do vi phạm hợp đồng với Tần thị, sau này cô ấy sẽ chỉ dẫn dắt một người là Tô Noãn Tâm, còn vị Dương Diễm kia chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi!”

“Vì vậy, chính Tô Noãn Tâm mới là nguyên nhân đã khiến cho Ngô Thu sẵn sàng vi phạm hợp đồng với Tần thị, trong chuyện này vấn đề chẳng qua chỉ là vì tiền bạc thô sao?”

“Nếu cậu có thời gian ở đây nổi giận với tôi, còn không bằng quay trở về và suy nghĩ cho thật kỹ, xem những người mới của công ty sẽ để cho ai dẫn dắt

Tần Nghĩa hai mắt đỏ bừng, nói: “Anh sợ Lệ Minh Viễn, nhưng tôi thì không! Tôi đây phải lập tức đi tìm anh kêu người trở về!”

“Cậu dựa vào cái gì mà muốn đưa người ta trở về? Cậu có tin hay không, cửa lớn của Tập đoàn Quốc Doanh có khi cậu còn không thể bước qua?”

Tần Nghĩa vò đầu bứt tóc, vẻ mặt suy sụp nói: “Anh… Em không phục!”

Nhìn thấy bộ dạng của anh ta, Tần Thiên có chút đau đầu nói: “Tần Nghĩa, anh đã nói rồi, cậu muốn cướp người phụ nữa của Lệ Minh Viễn, trước tiên nhất định phải khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn cái đã, với thực lực hiện tại của cậu chỉ như một con châu chấu mà Lê Minh Viễn tiện tay cũng có thể bóp chết, vậy thì cậu dựa vào cái gì mà có thể chiến đấu với anh ta?

Vốn tưởng rằng cậu chịu thiệt thòi một chút thì sẽ rút ra được bài học cho mình, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của câu một chút mà xem… Anh rèn luyện cậu như vậy mà chú có thể nhận về được từng này sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.