Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 229



Chương 229: Thân thế của cô nhóc này, vậy mà lại phức tạp như vậy

“Tổng giám đốc Lệ… tôi đã nói cho cậu biết chân tướng rồi, tin rằng tổng giám đốc Lệ cũng có thể cảm nhận được sự khó khăn bao nhiêu năm nay trong lòng tôi, trong chuyện này vợ tôi cũng rất oan… mong rằng tổng giám đốc Lệ đừng so đo với bà ấy về chuyện hôm nay nữa… tất cả những lỗi lầm, đều do tôi gánh chịu.

“Cho dù thế nào… đó cũng là mẹ của ba đứa con của tôi, tôi bắt buộc phải giữ lại thể diện cho bà ấy

Lệ Minh Viễn không nói gì, trong lòng anh vẫn còn đang tiêu hóa những chuyện cũ năm xưa mà Cổ Minh Đức vừa nói.

Cổ Minh Đức cũng không nóng vội mà là nhẫn nại đợi anh tiêu hóa xong.

Qua một hồi lâu, Lệ Minh Viễn vừa dùng ngón tay thong thả gõ trên bàn vừa mở miệng nói: “Tổng giám đốc Cổ về trước đi.”

“Vậy chuyện vợ tôi…

“Chuyện trước đó bỏ qua… nhưng, không có lần sau! “Tổng giám đốc Lệ yên tâm… tôi đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa… nhưng dù gì cũng là con của bạn cũ, mong rằng tổng giám đốc Lê sẽ không phụ lòng cô Tô, hãy chăm sóc tốt cho hai mẹ con họ, đợi sau khi người đó tỉnh lại… ông ấy sẽ không bạc đãi cậu!”

Lệ Minh Viễn châm chọc nói: “Tôi chăm sóc vợ chưa cưới và mẹ vợ tương lai của mình là vì nhằm vào cái lợi người ngoài cho hay sao?”

Cổ Minh Đức thở dài nói: “Cho dù thế nào… tổng giám đốc Cổ cũng biết rằng tôi không có ác ý, cũng không cần châm chọc trào phúng tôi, tôi chỉ là đang nhờ vả cậu mà thôi.”

“Cho dù không có lời nhờ vả của ông… thì tôi vốn nên thế nào thì vẫn là thế nấy, không cần tổng giám đốc Cổ nhọc lòng.”

“Nếu đã vậy… vậy tôi về trước đây, mong tổng giám đốc Lệ hãy tự xử lý cho tốt!”

Lệ Minh Viễn không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng không hiểu sao lại có hơi rối ren.

Thân thế của cô nhóc, vậy mà lại phức tạp như vậy…

Ngay cả người đương sự như dì Tô mà cũng không biết người đàn ông năm đó vậy mà lại là một người cao quý đến vậy.

Chỉ tiếc, tạo hóa trêu ngươi.

Cô nhóc nhà anh vốn là một người mang vận mệnh ngậm chìa khóa vàng ra đời lại phải sinh sống trong dáng vẻ như vậy.

Nếu không gặp được anh, cũng không biết sẽ rơi vào hoàn cảnh thê thảm tới mức nào nữa.

Thôi vậy, có anh ở đây, ít nhất sau này cô cũng không cần phải chịu khổ nữa. Cô có thể làm tất cả những chuyện gì mình thích, như vậy xem ra vận mệnh của cô cũng không phải rất không tốt.

Nhìn bầu trời đã sớm tối xuống bên ngoài cửa sổ, Lệ Minh Viễn liền đứng dậy đi về phía phòng bệnh của Tô Ngọc Mỹ.

Trong phòng bệnh, Tô Ngọc Mỹ đã quá mệt mỏi nên nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng vẫn chưa hề ngủ say.

Tô Noãn Tâm ngồi bên cạnh đang cười híp mắt kể chuyện cười cho bà nghe, chọc cho Tô Ngọc Mỹ vui vẻ cong khóe miệng lên.

“Mẹ, mẹ mau khỏe lại đi! Đợi sau khi con kiếm được tiền thì con sẽ dẫn mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới… đi xem rất nhiều phong cảnh đẹp, ăn rất nhiều đồ ăn ngon!”

“Rồi ăn thành một đứa mập sao?” Lệ Minh Viễn đẩy cửa bước vào, nghe cô nói vậy thì liền nhịn không được tiếp lời cô.

Tô Noãn Tâm lè lưỡi với anh, nói: “Chú mới ăn thành một tên mập đó!”

Lệ Minh Viễn cong khỏe mỗi nói: “Dì Tô đã khỏe hơn chưa?”

“Đỡ hơn rồi… chuyện hôm nay, cảm ơn chú.

“Khách sáo gì chứ…dì Tô không sao là được, chú ba thím ba của tôi sẽ mau chóng sắp xếp đưa nguồn thận tới bệnh viện…phẫu thuật của mẹ em phải mau chóng được tiến hành”

“Thật sao! Trong đoạn thời gian này mẹ em có thể làm phẫu thuật sao?”

“Ừ, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì có the!”

“Vậy chú… em muốn đợi mẹ em làm xong phẫu thuật, qua được giai đoạn nguy hiểm rồi mới vào đoàn phim có được không…

“Chuyện này em nói với Ngô Thu đi, cô ấy sẽ sắp xếp thỏa đáng cho em.

“Được, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho chị ấy..

“Ừm, thời gian cũng không còn sớm nữa, em ở lại với dì Tô đi, tôi về trước đây.

“Chú, hôm nay thật sự vất vả cho chú rồi…đợi mẹ em hết bệnh, hai mẹ con em sẽ mời chú tới nhà ăn cơm!”

“Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.