Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 294



Chương 294: Không phải anh cũng nhìn trúng miếng thịt này chứ?

Mặc dù Kỷ Vân Tiêu đã hôn mê mười mấy năm, dù có đi ra nước ngoài cũng chưa chắc sẽ chữa khỏi được.

Với lại nếu như Kỷ Vân Tiêu thực sự chết, thì lợi ích đối với nhà họ Tần và nhà họ Lệ là rất lớn, nhưng mà, nhìn cô nhóc đang bận rộn trong phòng bếp đang vì vấn đề nó bụng của anh, Lệ Minh Viễn đột nhiên cảm thấy những điều này không còn quan trọng nữa.

Bởi vì cô nhóc, anh nguyện ý lần này cho nhà họ Kỷ duy nhất một hy vọng, cơ hội để đi thực hiện.

“Bởi vì bố tôi từng nợ ông ta ân tình…nếu như người chết rồi thì không thể trả nợ được, nhân cơ hội này liền trả hết nợ đi.”

Tần Thiên có chút không tin: “Còn có chuyện này? Trước giờ sao không nghe anh nhắc đến.”

“Cậu không nhắc đến cái tên này thì tôi cũng không nhớ ra được người này”

Dù sao cũng là mười mấy năm trước, bọn họ vẫn còn là trẻ con.

Mà cái ân tình của Lệ Minh Viễn chẳng qua cũng chỉ là nói vậy mà thôi. Nếu như Kỷ Vân Tiêu không tỉnh lại, đối với cô nhóc mà nói, chuyện cô là cốt nhục của nhà họ Kỷ nhiều thêm một người biết chính là nhiều hơn một phần nguy hiểm. Kẻ thù của nhà họ Kỷ quá nhiều, hơn nữa sau khi Kỷ

Vân Tiêu hôn mê, bên trong nội bộ cũng càng ngày càng phức tạp.

Mặc dù anh rất tín nhiệm Tần Thiên, nhưng tạm thời Lê Minh Viễn cũng sẽ không nói cho cậu ta biết.

Đầu bên kia điện thoại vẻ mặt Tần Thiên tiếc nuối nói: “Minh Viễn, cơ hội để đạp đổ xếp hạng của nhà họ Lục hiếm có như vậy… anh lại muốn tôi giúp ông ta, thật sự phục anh luôn đó!”

Lệ Minh Viễn giọng điệu châm chọc: “Cậu từ lúc nào lại để ý mấy chuyện hư danh này vậy?”

“Đây chính là việc mà bố tôi giao cho tôi..ngoài nhà họ

Lục, còn có nhà họ Lệ các anh sớm hay muộn cũng sẽ bị nhà họ Tần chúng tôi kéo xuống! “Chú Tần lại có thể ngây thơ như vậy sao?”

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy bố tôi ngây thơ… nhưng bố tôi từ trước đến nay luôn là người có dã tâm, chuyện này nếu như tôi giúp nhà họ Kỷ, bị bố biết được thì nào tôi cũng xong đời, vậy cho nên Minh Viễn à, nếu như muốn giúp thì anh tự mình giúp đi.”

“Bố cậu là lo lắng Kỷ Vân Tiêu tỉnh lại với bản lĩnh của ông ta, khiến nhà họ Kỷ hưng thịnh trở lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, đến lúc đó nhà họ Lục mà có quan hệ thông gia với họ chỉ sợ là cũng sẽ vượt lên trên nhà họ Tần các cậu đó!”

“Không sai! Bố tôi ở trong bốn gia đình lớn chúng ta chính là người không hy vọng Kỷ Vân Tiêu tỉnh lại nhất. Bằng không thì đến lúc đó nhà họ Tần chúng tôi thực sự sẽ bị chèn xuống dưới rồi..vả lại bố tôi mấy năm này khôngcó đâm lén sau lưng nhà họ Kỷ, Kỷ Vân Tiêu nếu như tỉnh lại, ngày tận thế của nhà họ Tần chúng tôi đến gần rồi! Vậy nên Minh Viễn, vì tương lai của nhà họ Tần, chuyện lần này tôi thực sự là không thể giúp, bố tôi không ra tay quấy rối đều đã nương tay rồi đó.”

Lệ Minh Viễn nhíu nhíu mày: “Vậy cậu khuyên bố cậu chút… để cho ông không ra tay quấy nhiễu, chuyện này tôi tự mình làm.”

“Được, tôi sẽ nói là anh muốn thay bố anh trả nợ ân tình, để ông không nhúng tay vào! Hơn nữa, Kỷ Vân Tiêu đi ra nước ngoài cũng chưa nhất định có thể chữa khỏi… nhưng mà Minh Viễn anh phải đồng ý một chuyện”

“Chuyện gì?”

“Nếu như nhà họ Kỷ sụp đổ… nhà họ Lục sẽ cướp một số tài sản của nhà họ Kỷ sau khi phá sản với nhà họ Tần… thu mua giá thấp, rót vốn vào công ty để hồi sinh lại kinh doanh tuyệt đối là nhặt được món hời lớn, một số công ty lâu năm của nhà họ Kỷ đều có mô hình kinh doanh đặc biệt mà Kỷ Vân Tiêu để lại mới có thể cố gắng trong những năm này vẫn kiếm được lợi nhuận như trước, cố gắng chống đỡ cho cả nhà họ Kỷ, nhà họ Lục có bà Lục là con gái của nhà họ Kỷ, nhà họ Tần phỏng chừng là không tranh được… đến lúc đó anh nhất định phải giúp tôi một tay!”

Lệ Minh Viễn từ chối không chút lưu tình nào: “Chuyện này khỏi bàn.”

“Mẹ nó, Minh Viễn! không phải anh cũng nhìn trúng miếng thịt này đó chứ?” Nếu như nhà họ Kỷ thật sự sụp đổ… vậy thì giang sơn mà Kỷ Vân Tiêu một tay giành được, nên dành cho cô nhóc cốt nhục duy nhất trên đời này của ông ta kế thừa. Những sản nghiệp đó, anh sẽ thu mua lại toàn bộ một phần cũng không thiếu, sau đó trả lại cho cô nhóc.

Bởi vì những thứ đó giống như dinh thự mà Kỷ Vân Như bản đi, vốn dĩ đều là đồ thuộc về cô ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.