Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 309



Chương 309: Con gái nhà họ Kỷ – Kỷ Vân Như

Đi theo bà ta là tám nữ bảo vệ mặc âu phục đen, người nào cũng đeo kính đen, nhìn có vẻ rất đáng sợ.

Ngô Thu nhìn thấy cái người phụ nữ cả người toát ra vẻ khoan thai hào hoa đó, bước chân đột nhiên dừng lại, sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch, sau đó nhíu chặt lông mày.

Kỷ Vân Như! Sao bà ta lại đến đây?

Tô Noãn Tâm và Mộ Diệc Thần thấy cô ấy đột nhiên dừng lại nhìn về phía kia, sắc mặt có chút khó coi nên cũng nhìn theo cô ấy theo bản năng.

Tô Noãn Tâm lớn đến từng này tuổi rồi, đây tuyệt đối là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người phụ nữ có khí chất như vậy.

Khí thể đầy mình, phong thái cao quý trời sinh, giống như một nữ vương cao cao tại thượng vậy.

Khí khái này tuyệt đối không phải người nào cũng có thể mô phỏng được, đây chính là thứ tỏa ra từ trong xương tủy. Chính là vừa mới sinh ra đã hơn người như vậy nên mới có thể khiến người khác có cảm giác đó.

Vào khoảnh khắc đó, Tô Noãn Tâm hơi ngây người.

Không chỉ có cô mà tất cả người trong đoàn phim cũng bị người phụ nữ khí chất mạnh mẽ, đột nhiên mang theo tám nữ bảo vệ tiến vào làm cho ngây ngẩn cả người.

Mẹ nó chứ, cái khí chất mà Ảnh hậu cũng không thể toát ra được! Thật sự dọa người quá mà. Người phụ nữ đó tiến vào đoàn phim nhưng không nói gì. Những người bảo vệ ở phía sau mang theo một cái ghế dài được gấp gọn sau đó đặt lên trên khoảng đất còn trống.

Người phụ nữ đó quen sai khiến người khác, trực tiếp nằm lên trên.

Quả thật phải là quý phi cực kỳ được cưng chiều trong hoàng cung mới có thể cái tư thế nằm trên ghế dài đó và khí thế đặc biệt như vậy.

Nhìn có vẻ vô cùng lười nhác. Nhưng trong đôi mắt toàn là ý lạnh.

“Đi. Dẫn người đến đây cho tôi.” Trong số tám nữ bảo vệ lập tức có hai người bước ra. Chưa qua bao lâu, mọi người đã nhìn thấy Hứa Bảo Châu bị hai nữ bảo vệ lôi ra từ phòng trang điểm trông vô cùng chật vật, miệng vẫn gào thét liên tục: “Các người là ai! Đạo diễn cứu tôi với! Tôi không quen bọn họ! Cứu tôi với!”

Đoàn phim có nhiều người đứng xem như vậy nhưng không có lấy một ai dám ra tay cứu cô ta.

Sự thật là cái người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia có khí chất quá mạnh mẽ. Ngay cả đạo diễn cũng hơi do dự không biết có nên nói gì không.

Hứa Bảo Châu không hiểu chuyện gì bị đưa đến trước ghế dài mà Kỷ Vân Như ngồi. Cô ta bị nữ bảo vệ đạp mạnh một cái, cả người ngã rạp xuống đất. Cô ta tức giận nói: “Rốt cuộc các người là ai! Sao lại đối xử với tôi như vậy! Tôi có quen biết gì các người đâu!”

Người phụ nữ đang nằm trên ghế dài nhìn lên không trung, không thèm nhìn cô ta lấy một cái, lên tiếng: “Lục Viễn Phương, chắc cô biết người này chứ?”

Sắc mặt Hứa Bảo Châu đột nhiên trở nên trắng bệch. Lục Viễn Phương, người này lẽ nào là… bà Lục?

Hứa Bảo Châu lập tức không dám động đậy, trong đầu vội vàng nghĩ biện pháp xem hôm nay phải thoát thân như thế nào.

Đôi mắt vô cùng đẹp đẽ của người phụ nữ kia lại tràn ngập sự lạnh lẽo, thờ ơ nhìn về phía gương mặt đối diện mình.

Sau đó bà ta lười biếng nhấc mày, nói: “Lần này lại là một ngoại lệ. Đôi mắt này y hệt đôi mắt của con ả thổi tha kia, hình như là đổi khẩu vị rồi!” Hứa Bảo Châu sợ sệt mở miệng: “Bà… Bà nói cái gì tôi nghe không hiểu”

“Tôi khuyên cô nên tỏ ra đang sợ hãi khi làm kẻ thứ ba mà bị vợ chính bắt được hỏi tội đi. Như vậy có thể khiến lửa giận của tôi giảm đi một chút.”

Những lời này… khóe miệng Tô Noãn Tâm bắt đầu run rẩy. Cảm giác người phụ nữ này không hề ngang ngược một chút nào.

Nếu như bà Cố cũng nói những lời này với cô, chắc có lẽ cô và mẹ mình sớm đã chết không có chỗ chôn rồi.

Nhưng điều quan trọng nhất là những câu nói này của bà ta. Người thứ ba? Hứa Bảo Châu sao? Tình nhân của ai thế? Người trong đoàn phim đang vây xem một màn này cũng ngây người.

Hứa Bảo Châu mặt cắt không còn một giọt máu, nói: “Tôi… tôi không biết bài đang nói cái gì..”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.