Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 344



Chương 344: Cảm giác như bị trúng độc của chú

Anh cũng từng bước đưa mẹ con họ che chở dưới đồi cánh của mình… Xem họ như những người cần bảo vệ cả đời.

Lệ Minh Viễn không biết liệu có những yếu tố khác liên quan hay không, nhưng ít nhất thì giờ phút này anh muốn làm như vậy.

Những ngón tay gõ nhẹ lên bàn ăn vài lần.

Lệ Minh Viễn đột nhiên nói: “Nếu dì Tô cảm thấy phiền phức khi chọn xe ở cửa hàng… thì hãy đến ga-ra của con chọn một chiếc trước đi”

Tô Ngọc Mỹ cười khổ: “Minh Viễn à… Thật sự không cần, con đã rất tốt với dì rồi”

Thím Lý ở một bên cười: “Con rể hiếu kính mẹ vợ tương lai là chuyện bình thường mà… Bà Tô, xin bà đừng từ chối nữa, cậu chủ của tôi luôn đối xử với mọi người rất chân thành, cậu ấy không bao giờ nói dối đầu. Cậu ấy đã mở lời thì cậu ấy thật sự muốn tặng bà một chiếc xe. Cho nên bà không cần phải khách sáo”

Tô Noãn Tâm chống cằm, lẳng lặng nhìn chủ của cô rồi nói: “Chú… Em thi xong bằng lái thì chú cũng cho em một chiếc xe à?”

Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Em à, không có”

“Em đi đây! Chú à, thật không công bằng!”

Lệ Minh Viễn đứng dậy, nhàn nhạt liếc nhìn cô nói: “Còn trẻ thì tự kiếm tiền mua xe đi”

“Hừ! Khi nào có cát-xê thì em sẽ tự thưởng cho mình một chiếc “Bọ cánh cứng”!”.

“Lấy bằng lái xe trước đi rồi nói!”

“Em sẽ làm việc chăm chỉ!” Tô Noãn Tâm tức giận nói, nói thêm: “Chờ đã, sau này em sẽ sinh con gái! Sau đó nó sẽ tìm một đứa con rể tốt cho em, mỗi ngày đều hiếu kính với em!”.

Lệ Minh Viễn, người đang đi lên cầu thang, gần như ngã xuống khi nghe những lời này.

Không thể không quay đầu lại trừng mắt nhìn Tô Noãn Tâm nói: “Em chỉ có một chút ước mơ thế à”

Tô Ngọc Mỹ không biết dở khóc dở cười: “Con nhóc thối, thật không biết xấu hổ! Còn nói lung tung!”

Sau khi Tô Noãn Tâm nói xong, cô cũng cảm thấy mình có chút kinh ngạc… cô ngượng ngùng thè lưỡi về phía Lệ Minh Viễn, sau đó không nói nữa. Hôm nay trở về nhà dường như có phần quà hưng phấn, cứ nói những lời doạ người như thế cũng không tốt.

Buổi tối Tô Ngọc Mỹ và Thím Lý đều lên tầng ngủ, Tô Noãn Tâm ngồi ở phòng khách dưới nhà xem TV.

Lệ Minh Viễn xuống rót nước, thấy cô còn chưa ngủ, trong mắt anh chợt lóe lên một tia mỉa mai.

Thật đúng là sợ anh không làm gì cô?

Nếu muốn làm gì cô thì còn phải chờ đến bây giờ sao?

“Chú, rót giúp em một cốc nước..”

“Tự rót đi.” Tô Noãn Tâm đi dép lê đến phòng ăn và nói: “Chú thật keo kiệt, thuận tay mà cũng không làm”

Lệ Minh Viễn không thèm nói chuyện với cô nữa.

Uống nước xong, Lệ Minh Viễn chuẩn bị về phòng ngủ, Tô Noãn Tâm đứng ở trong bếp im lặng một hồi mới hít sâu một hơi, tắt TV, lên lầu.

Nhịn xuống.

Cũng không phải là động vật, vừa nhìn thấy đàn ông đã muốn phát điên! A…a…a! Cô thật sự là sợ mình sẽ xúc động mà bổ nhào vào chủ mất!

Chú trông thật đẹp trai… Nhìn thế nào thì cũng rất đẹp trai, quả thật là khiến người ta chết mê.

Khi chú đến gần , cô cảm thấy khó thở và tim đập nhanh hơn.

Hôm nay cô không thể kìm lại được đã hôn chú… May mắn thay, chứ không tính sổ với cô.

Nhưng nếu làm thêm chuyện thì nhất định chủ sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Tô Noãn Tâm uống một cốc nước lạnh lớn trước khi lấy hết can đảm đi lên lầu.

Trong phòng, Lệ Minh Viễn đã tắm xong lên giường, nhưng cũng không vội vàng xuống giường, mà là dựa vào đầu giường xem sách cẩn thận.

Nghe thấy tiếng Tô Noãn Tâm mở cửa, anh ngẩng đầu liếc cô một cái.

Tô Noãn Tâm cười nịnh nọt một tiếng, sau đó vào phòng lấy quần áo trong tủ cần thay ra rồi đi vào phòng tắm.

Sử dụng phòng tắm của chú… Cô cảm thấy xung quanh mình đều là mùi hương của chú.

Tô Noãn Tâm vừa tắm vừa đỏ mặt đến tận mang tai… A…a…a, cảm giác như trúng độc của chú vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.