Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 359



Chương 359: Nói đến bố là bố đến

Minh Dao chỉ tay về phía bên kia.

Ở một bàn cơm khác, có một nhà bốn người… đang cùng nhau ăn cơm trong không khí vô cùng ấm áp. Cũng khó trách, trẻ con sẽ cảm thấy ngưỡng mộ.

Tô Noãn Tầm nhìn sắc mặt Bạch Kỳ Sương tái nhợt, nhịn không được mà cất giọng an ủi cô ấy: “Cô giáo, Minh Dao bắt đầu hỏi vấn đề này rồi, là chuyện tốt… chứng tỏ, con bé bắt đầu có những thứ mình muốn biết rồi… bắt đầu hướng tới những suy nghĩ bình thường của trẻ con Bạch Kỳ Sương cười khổ nói: “Đúng vậy… đây là chuyện tốt”

Tiếc là, Minh Dao không có bố, cũng không thể có bố.

Mà điều khiến họ không thể ngờ tới là, người bố trong miệng Minh Dao đột nhiên lại xuất hiện. Ở cửa nhà hàng cơm Tây, Lệ Minh Viễn vừa mới đi vào bèn đụng phải người quen.

Lục Viễn Phương cũng có chút kinh ngạc nhìn ông ta nói: “Ô… Tổng giám đốc Lệ, không ngờ lại gặp anh ở đây?”

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt liếc nhìn anh nói: “Đúng là bất ngờ thật.”

Không ngờ lại xuất hiện cùng Bạch Kỳ Sương ở cùng một nhà hàng.

Lục Viễn Phương nhìn có vẻ mới ăn xong chuẩn bị rời đi… chắc là sẽ không đụng phải đầu.

Lục Viễn Phương nhướng mày nói: “Vị hôn thê đó của anh tôi đã gặp qua… trông rất xinh đẹp, còn từng kính rượu tôi… chuyện này cô ấy đã nói với anh chưa?” Không có.

Không ngờ cô nhóc này còn có chuyện giấu anh.

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Có quan trọng không?”

“Đương nhiên quan trọng… dù sao thì, vị hôn thê của mình đi mời rượu một người đàn ông khác… tổng giám đốc Lệ thật sự không để ý sao?”

“Năm đó ảnh hậu Bạch cũng từng mời rượu không ít người, tổng giám đốc Lục có để ý không?”

Lục Viễn Phương nghe được tên Bạch Kỳ Sương, đôi mắt khẽ nheo lại, trong mắt chất chưa đầy vẻ lạnh lẽo.

“Lệ Minh Viễn, tôi không tin sau khi cô nhóc kia nổi tiếng anh còn cưới cô ấy, người bên cạnh sẽ không chê cười anh, chê cười nhà họ Lệ của anh, anh sẽ phải vượt qua việc bị gia tộc tạo áp lực, dùng tính mạng của cô gái đó để uy hiếp anh liện hôn.”

“Nếu như anh vượt qua được những việc này, vậy thì Lục Minh Viễn tôi sẽ kính nể anh là một người đàn ông thật sự!”

“Tôi không cần tổng giám đốc Lục kính nể tôi! Lệ Minh Viễn tôi làm bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm tới cái nhìn của người khác… cô nhóc nhà tôi thích diễn xuất, tôi sẽ để cô ấy diễn cho vui, nổi tiếng hay không nổi tiếng là do bản lĩnh của cô ấy”

“Còn chuyện cưới cô ấy, không ai có thể quấy nhiễu tôi”

“Ồ… đúng là mạnh miệng, Lệ Minh Viễn, anh chỉ cần biết… những chuyện tôi không làm được anh cũng sẽ không làm được đâu”

“Vậy thì… tổng giám đốc Lục cứ chờ mà xem”

Lục Viễn Phương nhướng mày không nói gì, nhưng đột nhiên như nhìn thấy gì đó, ánh mắt không khỏi sửng sốt…

“À, chú, sao chủ tới rồi còn chưa vào! Đứng đây làm cái gì thế?”

Tô Noãn Tâm đang ôm Minh Dao đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Tâm mắt của Lệ Minh Viễn cũng bất giác nhìn tới cô bé trông xinh đẹp như búp bê.

Sau đó, lại nhìn về phía Lục Viễn Phương.

Lục Viễn Phương không mù… chắc hẳn có thể nhìn ra.

Mà Tô Noãn Tâm cũng nhìn thấy Lục Viễn Phương, sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch, theo bản năng tiến lên một bước, muốn giấu Minh Dao ra phía sau người.

Lục Minh Viễn lại nhìn chằm chằm cô bé, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời… khuôn mặt này, đôi mắt này…

Ông ta như vô thức hỏi một câu: “Đây là con nhà ai thế?”

Tô Noãn Tâm cười nhạt nói: “Ồ, hôm nay tổng giám đốc Lục cũng tới đây ăn cơm sao? Trùng hợp thể nhỉ… chú, hai người quen nhau sao?”

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt đáp: “Ừ”

“Chú, em muốn đưa Minh Dao qua bên kia chơi”

Lệ Minh Viên nhìn theo tầm mắt cô, thấy ở cửa nhà hàng có một khu vui chơi nhỏ, bên trong có rất nhiều trẻ con.

Anh gật đầu nói: “Bàn ở đâu thế?”

“Bàn số 108… bên đó ít người, an tĩnh, còn ở gần cửa sổ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.