Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 383



Chương 383: Thế nếu tôi muốn đuổi cô thật thì sao?

Ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về phía Tô Noãn Tâm đã bắt đầu trở nên sâu xa hơn nhiều rồi.

Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy khắp mặt mình đều có cảm giác nóng bừng cả lên…

Quả nhiên, đám người trong giới thượng lưu đều hủy hoại một con người nhờ cái miệng.

Lâm Xuân Mạn cũng tức đến mức phát điên lên, cô ấy nói: “Cố Thanh Nhã, cô nói vớ vẩn gì thế hả? Cmn cô còn dám linh tinh nữa, cẩn thận bà đây rút lưỡi cô”

Cổ Thanh Nhã lập tức làm ra vẻ giống như bị lời nói của cô ấy dọa sợ, vội vàng lùi về sau mấy bước: “Những điều tôi vừa nói đều là sự thật…

Xuân  Mạn, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau mấy lần, lần nào cũng nói chuyện rất thân thiện mà. Nhưng kể từ khi cô đi phẫu thuật thẩm mỹ thì tính cách cũng thay đổi theo… cô chỉ chơi với những người như Tô Noãn Tâm thôi.”

“Phẫu thuật thẩm mỹ rồi sao?”

“Thế mà con gái của nhà họ Lâm lại đi phẫu thuật thẩm mỹ sao?

“Trời ạ… bố cô ấy thành lập cả một công ty giải trí, công ty còn ra thông báo không ký hợp đồng với diễn viên nữ đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, kết quả con gái của mình lại chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi.”

“Ha ha, đúng là buồn cười chết đi được.”

Bà Lâm đứng trong đám người nghe được những lời này thì sắc mặt liền thay đổi, thật sự không thể nén được cơn giận trong lòng nữa.

Sau đó bà ấy chỉ nghe thấy con gái mình cười khẩy rồi đáp lại: “Phẫu thuật thẩm mỹ thì làm sao? Tôi làm vướng tay vướng chân người nào chắc?

Bây giờ cũng coi như tôi nhìn rõ bộ mặt thật của cô rồi, Cố Thanh Nhã, ai làm cô khó chịu mà cô cứ sống chết đứng đó làm cho người khác chán ghét thế?”.  Sắc mặt Cổ Thanh Nhã càng tái mét đi: “Tôi không hiểu cô đang nói gì… Xuân Mạn, thật ra tôi vẫn luôn coi cô là bạn bè”.

“Thôi đừng, tôi đây thật sự không mong mình có loại bạn trà xanh như cô! Tránh cả ngày ưỡn ẹo làm người ta chán ghét”

Chính vào lúc này Kỷ Vân Như mới xuất hiện vô cùng lộng lẫy.

Trong số những bà chủ quý tộc trong giới nhà giàu thì trước nay bà ấy đều được xếp vào hàng đầu.  Hễ là nơi bà ấy xuất hiện thì đều sẽ có người tự động đứng ra nhường đường cho bà.

Tô Noãn Tâm còn chưa giải quyết xong cục nợ Cố Thanh Nhã, kết quả lại kéo thêm một Kỷ Vân Như nữa.

Lúc này cô chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức.

Mẹ nó, hôm nay cô thực sự chỉ muốn đến xem thử xem có thể mua gì đó. thích hợp làm quà sinh nhật tặng cho chú của cô thôi mà!

Hoàn toàn không nghĩ đến việc gặp nhiều chuyện rắc rối như thế này! Đúng là không kiếm rắc rối thì rắc rối cùng tự tìm đến đầu cô.

“Chà… đây chẳng phải cô Tô đó sao? Hôm nay cô cũng đến tham dự buổi đấu giá do tôi tổ chức à?”

Tô Noãn Tâm chau mày nói: “Buổi đấu giá hôm nay là do cô chủ Kỷ tổ chức sao?”.

“Đúng vậy, chẳng lẽ cô không biết sao? Haha… chẳng trách, nếu không phải như vậy thì sao cô dám tới địa bàn của tôi mà cư xử láo xược như thế chứ?” Tô Noãn Tâm lạnh nhạt nói: “Quả thực là tôi không biết chuyện này, nếu biết buổi đấu giá này là do Kỷ Vân Như bà tổ chức thì có mời tôi cũng không thèm đến.”

“Phải vậy không? Nếu đã như vậy thì cô Tô còn ở lại đây làm gì? Mau đi đi chứ!”.

Tô Noãn Tâm nắm chặt nắm đấm trong tay, trong lòng tức đến mức phát hoảng nhưng vẫn không để lộ bất cứ cảm xúc gì trên mặt: “Cô chủ Kỷ nói như vậy là muốn đuổi tôi đi sao?”

“Chẳng phải cô vừa nói nếu biết tôi là người tổ chức buổi đấu giá này thì có mời cô cũng không đến sao?”

“Nhưng tôi đã đến đây rồi!”.

“Cô Tô nói vậy có nghĩa là cô không muốn đi sao?”

“Không sai, cứ rời đi như vậy thì mất mặt lắm, cũng không thể để một mình tôi làm mọi người ở đây hôm nay mất hứng được!”

“Ha ha… cũng thú vị đấy, có điều nếu không thì sao… cô Tô muốn ở lại làm gì nữa?”.

“Hôm nay tôi đến đây là để chọn quà tặng cho chồng chưa cưới của tôi… cho nên tất nhiên tôi phải tham dự xong buổi đấu giá này rồi mới rời đi được, còn nữa, chẳng lẽ buổi đấu giá của cô chủ Kỳ không có thứ gì quý giá sao?”

Ha… chọn quà cho Lệ Minh Viễn sao? Lệ Minh Viễn cần những thứ này chắc?

Không nói đến nhóc con miệng còn hội sữa chưa hiểu sự đời, lại còn thấp kém, không phóng khoáng.

Kỷ Vân Như thực sự không muốn để mắt tới cô.

Nhưng bà ấy lại không biết rốt cuộc dây thần kinh nào của Lệ Minh Viễn  bị gắn nhầm rồi mà có thể coi con ranh này là báu vật.

Bà ấy không thể giữ thể diện cho anh nữa rồi. Kỷ Vân Như cười khẩy nói: “Thế nếu tôi muốn đuổi cô thật thì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.