Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 384



Chương 384: Thế mà lại dám ức hiếp cô nhóc nhà anh

“Nếu cô chủ Kỷ đã muốn đuổi tôi đi thì bà cứ nói thẳng đi”.

“Được… Tô Noãn Tâm, vốn dĩ tôi còn định giữ lại chút thể diện cho cô… nhưng nếu cô đã chủ động khiêu khích tôi thì tôi cũng không cần khách sáo với cô làm gì! Người đầu, mời cô Tô ra ngoài cho tôi, đồng thời bắt đầu từ giây phút này ban hành lệnh cưỡng chế, chỉ cần là buổi đấu giá do Kỷ Vân Như tôi tổ chức thì đều không cho phép cô ta bước vào nửa bước! Không chỉ buổi đấu giá mà bất cứ buổi tiệc nào cũng cấm cô ta tham dự!” .  Các cô gái và những bà chủ nhà giàu đứng xung quanh nghe thấy lời này cũng bất giác hít vào một ngụm khí lạnh.

Kỷ Vân Như nói ra những lời này đồng nghĩa với việc tuyên bố cả đời này cô Tô cũng đừng nghĩ đến việc bước chân vào giới quyền quý này nửa bước.  Bởi vì bản thân Kỷ Vân Như chính là trung tâm của đám phụ nữ trong giới quyền quý bọn họ, là nhân vật đứng đầu.

Kỷ Vân Như vừa dứt lời thì mọi người liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên: “Người đâu! Mời tất cả khách mời ở đây ra ngoài, từ nay về sau hội trường đấu giá của nhà họ Lệ sẽ từ chối bất cứ buổi đấu giá nào do cô chủ Kỷ tổ chức”.

“Vâng thưa tổng giám đốc!”

Lệ Minh Viễn mới tới không lâu, vừa đến đã nghe thấy câu nói đó của Kỷ Vân Như làm anh suýt thì tức chết.

Thế mà bà ấy lại dám đuổi cô nhóc của anh ra ngoài trước mặt nhiều người như vậy… hơn nữa còn dám sỉ nhục cô ấy.

Giới quyền quý của Kỷ Vân Như bà là cái thá gì? Cả đời này cô nhóc nhà tôi cũng chẳng thèm bước vào nửa bước! Cũng may là hôm nay đến đây! Bằng không thực sự cô nhóc này sẽ bị người ta ức hiếp đến chết!

Giữa lúc Tô Noãn Tâm còn đang mù mờ thì nghe thấy giọng nói của chú, suýt chút nữa không dám tin đó là thật.

Cô còn tưởng mình xuất hiện ảo giác rồi cơ!

Kết quả vừa ngẩng đầu lên đã thật sự nhìn thấy bóng dáng của anh sáng bừng lên trong đám người.

. Nhưng chỉ mới nhìn mỗi một cái mà Tô Noãn Tâm đã cảm thấy hơi chột dạ… thế là cô vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn anh thêm lần nữa. – Không biết vì sao nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thấy gương mặt này thì trong đầu cô sẽ xuất hiện cảnh tượng cô vừa hét vừa lao đến bổ nhào vào chủ nhân của khuôn mặt này, hơn nữa cuối cùng cô còn đè lên anh…

Cảnh tượng mây mưa triền miên đó… làm cho Tô Noãn Tâm nghĩ mà đột nhiên cảm thấy hơi đau răng.

Lệ Minh Viễn thấy cô nhóc kia rõ ràng đã nhìn thấy anh rồi nhưng lại giả vờ không nhìn thấy… cũng không đi qua đây với anh thì hơi chau mày.  Đang định đi về phía cô thì nghe thấy tiếng Kỷ Vân Như giận dữ quát: “Lệ Minh Viễn, cậu có ý gì?”.  Sắc mặt Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Chỉ cần cô chủ Kỷ không ngốc thì sẽ có thể hiểu được ý của tôi.”

“Cậu muốn trở mặt với tôi thật sao?”

“Cô chủ Kỷ vẫn chưa nhận thức được hiện thực sao? Sau khi cô chủ Kỷ trở mặt với nhà họ Lệ thì cũng chẳng là cái thá gì. Tôi đã cảnh cáo bà rất nhiều lần rồi nhưng bà vẫn hành xử như vậy, thế thì đừng trách tôi không giữ thể diện cho bà! Đây đều là bà tự chuốc lấy thôi.”

“Lệ Minh Viễn!”.

Nhưng Lệ Minh Viễn lại chẳng có chút ý định thương lượng nào mà quát lầm lên: “Đuổi hết ra ngoài! Ngay lập tức, ngay bây giờ!”.

Lập tức, tất cả nhân viên bảo vệ trong hội trường đấu giá đều chạy đến thu dọn hội trường.

Ngay từ lúc Lệ Minh Viễn xuất hiện và cất tiếng nói đầu tiên thì Lâm Xuân Mạn đã ngây ngốc, đứng ngay tại chỗ như trời trồng rồi.

Bây giờ mới kịp hoàn hồn lại, suýt chút nữa thì không nói lên lời nữa.

“Trời đất! Noãn Tâm này, chú của cậu cũng quá… quá đàn ông đi mất! Đúng là sự quyến rũ chết người của bạn trai bùng nổ. Trái tim thiếu nữ của tôi ơi… tại sao mình không phải nữ chính chứ…?”

Thấy vậy, khóe miệng của Tô Noãn Tâm hơi co rút: “Có gì mà phải kích động đến thế chứ…”

“Thế này vẫn chưa đủ làm người ta kích động sao?”

“Cô ơi… mời cô nhanh chóng rời khỏi đây!” Đột nhiên có một nhân viên bảo vệ đi tới và nói.  Lâm Xuân Mạn nói ngay: “Tôi là bạn của vợ chưa cưới của tổng giám đốc các anh, tôi không cần ra ngoài đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.