Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 409



Chương 409: Cô Cố có chắc chắn còn muốn ở lại đây tự rước lấy nhục không?

Kỷ Hoài An và Lan Bảo Khiết tuy rằng không biết cô nhóc trong miệng ông cụ Lệ là ai, nhưng trong lòng Cố Thanh Nhã lại cực kỳ hiểu rõ.

Nghe vậy, hai mắt cô ta hơi híp lại. Tô Noãn Tâm cho dù nắm giữ được trái tim của Lệ Minh Viễn thì có sao? Không phải ngay cả cửa lớn của nhà họ Lệ cũng không vào được sao.

Kết quả ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền nghe giọng nói của Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Hai người còn lại cứ ở lại, cô Cố thì xin mời rời đi!”.

Cố Thanh Nhã mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn về phía anh nói: “Anh Lệ… Thanh Nhã đã làm gì không đúng sao?”

“Không có chỗ nào làm không đúng, chỉ là… Nhìn thấy chán ghét mà thôi, xin cô Cố sau này cố gắng hết sức đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa.” Dứt lời, Kỷ Hoài An và Lan Bảo Khiết đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang Cố Thanh Nhã. Cố Thanh Nhã chỉ cảm thấy cả khuôn mặt mình giống như bị lửa đốt, đỏ bừng lên.

Hai mắt cô ta bắt đầu rưng rưng lên, nói: “Anh trai nhà họ Lệ… Là do thím ba của anh đã mời tôi đến, anh nói như vậy là định đuổi tôi đi sao?”

“Xin lỗi, không kịp nói sớm cho thím ba của tôi biết… Lần sau thím ba của tôi hẳn là đã biết được, sẽ không mời cô nữa đâu”.

“Nhưng tôi… Không có làm gì hết mà”

Trong mắt Lệ Minh Viễn ẩn giấu vẻ không kiên nhẫn nói: “Đây là nhà tôi, bắt ai rời đi, cũng không cần lý do! Cô Cố cũng đừng có ở đây mà chuốc lấy nhục nhã nữa.”

Trước tiên giải quyết một người, sau đó lại giải quyết thêm hai người nữa, vậy là anh có thể về nhà rồi. Cô nhóc ấy, nếu đợi quá lâu sẽ xù lông lên… Nhưng ông nội của anh, thực sự rất khó nhằn. Đã nói rằng để cho những người trẻ tuổi tự chơi với nhau, kết quả là lại đứng ở đầu cầu thang, cũng không chịu đi. Đứng hóng chuyện anh đuổi người thế nào.

Lệ Minh Viễn cảm thấy có chút đau đầu… Ông nội cứ đứng trên cầu thang như vậy, cũng thật sự là không có cách nào khác.

Trong lòng Cố Thanh Nhã rất không cam lòng, sắc mặt tái nhợt nước mắt rưng rưng nói: “Chẳng lẽ là bởi vì Tô Noãn Tâm kia sao? Trong mắt anh Lệ… Cô ấy quan trọng đến như vậy sao? Nhưng cô ta dù sao cũng chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú của nhà họ Cố chúng tôi sinh ra thôi mà…”

“Anh Lệ anh vì cô ta, ép chị của tôi quỳ xuống xin lỗi mẹ của cô ta, còn chưa đủ… Bây giờ anh có muốn làm thế với tôi nữa sao?”.

Ông cụ Lệ nghe vậy, lúc này hai mắt không khỏi sáng ngời lên, nói: “Cô nhóc nhà họ Cố, cháu nói xem… Cô nhóc kia là con gái ngoài giá thú của nhà họ Cố các người sao?”

Đôi mắt Cố Thanh Nhã đã đỏ lên, uất ức gật đầu nói: “Không sai..”

“Minh Viễn à, gia quy của nhà họ Lệ chúng ta… Không được cưới con gái ngoài giá thú vào nhà làm vợ cả! Con gái của nhà họ Lệ chúng ta cũng không được gả cho con ngoài giá thú!” Lần này, xem thằng nhóc con còn nói như thế nào được nữa.

Ông ấy liền nghe Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Tô Noãn Tâm không phải là con gái ngoài giá thú của nhà họ Cố… Cô ấy họ Tô, không liên quan gì đến nhà họ Cố… Chưa từng ăn một bữa cơm nào của nhà họ Cố, chưa từng nhận được bất kỳ chút ân huệ nào của nhà họ Cố”

“Nhưng trên người cô ta đang có dòng máu của nhà họ Cố chúng tôi, đây là sự thật không cách nào thay đổi được!”

“Cho nên cô chủ Cố đang cảm thấy, Tô Noãn Tâm không xứng gả cho tôi, vậy thì cô xứng lắm sao? Tôi không ngại nói cho cô biết, cả đời này cho dù Lệ Minh Viễn tôi cưới bất kỳ người phụ nữ nào, cũng tuyệt đối không cưới con gái của nhà họ Cố các người!

Cô chủ Cố chắc chắn còn muốn ở lại đây tự rước lấy nhục nhã sao?” Cố hết sức làm bại lộ thân phận con gái ngoài gia thú của cô nhóc trước mặt ông nội anh sao? Nhưng thân phận thật sự của cô nhóc, anh sẽ không nói ra đâu. Thêm một người biết, cô nhóc sẽ gặp phải thêm một mối nguy cơ. Sắc mặt Cố Thanh Nhã trắng bệch nói: “Anh Lệ… Vì sao.”

“Bởi vì cô họ Cố, tôi ghét cái họ Cố này. Người đầu, tiễn khách!” Ông quản gia già đi ra với vẻ mặt khó xử, cười khổ nói: “Cô chủ Cố… Mời cô.”[aio_disable_copy] “Khoan đã… Minh Viễn, con làm như vậy là quá mức rồi… Nói như thế nào, Thanh Nhã cũng là người nhà họ Lệ các người mời tới, kết quả còn chưa vào chỗ ngồi, đã bị đuổi ra khỏi cửa nhà họ Lệ, chuyện này nếu như lan truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Lệ phỏng chừng cũng sẽ rất khó coi.” Lan Bảo Khiết không nhịn được xen vào nói.

Kỷ Hoài An mở miệng, nhưng lại không nói gì cả. Được, Cố Thanh Nhã cũng không phải là thứ tốt lành gì… Cô ta cũng lười phải mở miệng. Cứ coi như là một con đà điểu đi.-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.