Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 412



Chương 412: Cổ Thanh Nhã, cô thử nói xấu cô nhóc nhà tôi một câu nữa xem?

Bà ta cảm thấy… cô chủ nhà họ Lan này rất xứng đối với Minh Viễn.

Gia thế của nhà họ Lan cũng không tồi, cô chủ nhà họ Lan cũng đã đậu bằng tiến sĩ tại một trường đại học danh tiếng của nước ngoài, trình độ văn hóa thì không cần phải bàn đến.

Đúng là càng nhìn càng thấy thích. Thế là liền đi đến định bắt chuyện mấy câu nhưng thái độ của Lan Bảo Khiết lại rất lạnh nhạt.

Cô ta cứ nghĩ rằng người vợ bé của của nhà họ Lệ muốn tìm đối tượng xem mắt cho Lệ Minh Thành… mà cô ta thì căn bản không thèm để mắt đến anh ta. Lần này cô ta đến đây là vi người đàn ông nắm quyền lực của nhà họ Lệ Lệ Minh Viễn. Thứ cô ta muốn chính là ngôi vị bà chủ của nhà họ Lệ.

Một người con trai như vậy sinh ra chính là để làm người thừa kế. Chứ ai thèm để mắt đến đứa con trai của chi thứ chứ. Hôm nay Lam Thanh Như đã nhiều lần chịu nhục nên tâm trạng vô cùng khó chịu. Thể là dứt khoát không thèm mặt nóng dán lên mông lạnh, cố gắng giả vờ xởi lởi với người khác làm gì. Nhưng ngược lại cả buổi hôm nay Cố Thanh Nhã lại đỏ mắt, bày ra dáng vẻ vô cùng ấm ức.

Lan Bảo Khiết ngồi bên cạnh vỗ về Cố Thanh Nhã một hồi, sau đó Cổ Thanh Nhã hai mắt đỏ ửng nói: “Chị Bảo Khiết, cảm ơn chị đã an ủi em…

trong mắt em, em luôn cảm thấy chị và anh Lệ rất xứng đôi… Tô Noãn Tâm chỉ là một đứa con gái riêng của nhà họ Cố chúng em, một con nhóc con mà cũng đòi mơ tướng gả vào nhà giàu. Cũng bởi vì anh Lệ luôn bảo vệ cô ta cho nên mẹ em, chị em và cả em đều bị cô ta ức hiếp không ít.

Lan Bảo Khiết không kìm được tò mò hỏi: “Thế rốt cuộc thì Tô Noãn Tâm là người như thế nào?” Cố Thanh Nhã nói như vậy làm cho cả Kỷ Hoài An cũng thấy hơi tò mò. Sau đó chỉ nghe thấy Cố Thanh Nhã nói: “Tô Noãn Tâm là người…”

“Cố Thanh Nhã, cô thử nói xấu cô nhóc nhà tôi một câu nữa xem?” Lệ Minh Viễn xuất hiện kịp thời, bắt Cố Thanh Nhã nuốt toàn bộ những lời xấu xa mà cô ta chuẩn bị thốt lên vào bụng.

Lan Bảo Khiết dở khóc dở cười nói: “Minh Viễn, anh đến đúng lúc thật đó… em hỏi như vậy chẳng phải vì tò mò về cô gái mà anh luôn tâm niệm đó sao?” Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Người cả đời này cũng không có bất kỳ quan hệ nào với các cô thì có gì mà tò mò chứ?”

“Cái này không nói trước được đâu… Minh Viễn, nếu anh thật sự thích cô ấy như thế, sau này cô ấy gả vào nhà họ Lệ các anh rồi, với quan hệ thân thiết nhiều đời của mấy nhà chúng ta thì sao có thể nói là không có bất cứ quan hệ nào được?”.

Lệ Minh Viễn không hề có chút hứng thú gì với chủ đề này. Mà quay sang nhìn Kỷ Hoài An nói: “Hình như đây là lần đầu tiên cô Kỷ đến nhà họ Lệ” Kỷ Hoài An nhẹ giọng đáp: “Không sai, đây đúng là lần đầu tiên… có điều không phải là tồi tự nguyện đến đây mà chỉ là nghe theo lời của mẹ thôi”

.“Chậc… Hoài An, em cũng thật thà thật đó, ai mà chẳng do gia đình thúc giục đến chứ? Lại nói Minh Viễn này, bây giờ anh đã trở thành chiếc bánh thơm ngon trong giới quyền quý chúng ta rồi đó, ai cũng muốn được gả con gái cho anh!”

Lệ Minh Viễn lạnh nhạt đáp: “Phải vậy không?”

“Chắc chắn rồi! Nghe nói trước đó anh đã từng chi ra sáu trăm tỷ để trả giá một viên kim cương hồng trong buổi đấu giá của bà Lục, viên kim cương đó cũng phải to chừng một quả trứng bồ câu ấy nhỉ?”

“Ừ”

“Wow! Có thể lấy ra cho chúng em xem một chút không?”

“Xin lỗi, không thể, tôi đã gói lại để tối nay mang đi tặng cho người khác rồi.” Lan Bảo Khiết híp mắt nói: “Không biết là con gái nhà nào có phúc phần lớn như thế?” Cổ Thanh Nhã không vui bĩu môi: “Còn ai khác ngoài Tô Noãn Tâm ra chứ?” Kỷ Hoài An nghe thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên: “Cô Tô còn chưa được nhà họ Lệ chấp nhận mà cậu Lệ đã tặng cho cô ấy món quà quý giá như vậy rồi sao?”

Nhưng Lệ Minh Viễn chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Quý giá sao? Tôi không nghĩ như thế? Đến cả tòa lâu đài một nghìn năm trăm tỷ mua về tặng cô mà anh còn chẳng thấy quý giá chút nào. Tiền, cũng chỉ là đồ vật thôi.

Có thể đổi được sự đảm bảo cho tương lai của cô nhóc, làm cho cô có thể sống an toàn hơn một chút thì cái gì cũng xứng đáng.-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.