Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 415



Chương 415: Lệ Minh Viễn… cậu không lừa tôi chứ?

“Nhưng cô Kỷ… không hề thích tôi”

“Thích hay không thích có quan trọng không? Vốn dĩ con gái của nhà họ Ký sinh ra là để cống hiến cho dòng họ mà.”

“Cô giúp tôi lần này… coi như tôi nợ cô một ân huệ”

“Cậu Lệ muốn tôi giúp anh như thế nào?”

“Chút nữa cô chạy ra ngoài hét thật lớn… nói là tôi chạy rồi, lúc đó bọn họ sẽ dốc sức bắt tôi lại, để tôi nhận cơ hội đó nhảy xuống, thoát khỏi đây”.

Kỷ Hoài An nghe đến đây thì hai mắt bất chợt mở to: “Sẽ không ngã chết đấy chứ..”

“Mười mấy tuổi tôi đã bắt đầu nhảy từ độ cao này xuống rồi… không có gì đáng ngại, chỉ cần cô Kỷ tình nguyện phối hợp với tôi là được”.

Kỷ Hoài An hít một hơi thật sâu rồi đáp: “Được… tội phối hợp với anh, tôi cũng không cần anh phải nợ tôi ân huệ gì… dù sao thì là anh tự mình chạy trốn, kể cả cô tôi biết chuyện cũng không thể trách tội tôi… Thế, bây giờ tôi ra ngoài hét lên sao?”

“Một phút nữa.”

“Được.” Khoảnh khắc Lệ Minh Viễn nhảy từ tầng hai xuống thì đầu óc cũng tỉnh táo hơn vài phần.

Tất cả bảo vệ trong nhà đều chạy vào nhà tóm anh rồi… cả cái nhà họ Lệ này đều đang bị ông nội anh sai người lục soát.

Hàng phòng thủ ngoài cửa lớn cũng nới lỏng hơn rất nhiều. Nhưng quãng đường Lệ Minh Viễn chạy trốn cũng không quá thuận lợi. Anh nhìn đồng hồ trong điện thoại, mười một giờ rưỡi rồi… liệu còn kịp không? Nhưng lúc này đi tìm cô nhóc… chẳng phải là lại bẫy anh hay sao? Tài xế riêng của Lệ Minh Viện đang dừng xe ở trước cửa lớn nhà họ Lệ chờ anh.

Thấy Lệ Minh Viễn lảo đảo chạy ra ngoài thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng bước ra khỏi xe hỏi: “Ông chủ… anh… thế này.”

“Đỡ tôi lên xe, sau đó lại đi”

“Vâng!”

Rất nhanh sau đó, chiếc xe đã biến mất khỏi cửa lớn nhà họ Lệ.

Sau này, ông cụ Lệ biết Lệ Minh Viễn chạy thoát rồi thì giận đến mức mắng mỏ ầm ĩ cả đêm. Thằng nhóc chết tiệt, thế mà lại chạy rồi… Trong một con hẻm tối mịt, một chiếc xe màu đen sang trọng. Tô Noãn Tâm tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, cô gào lên: “Lục Viễn Phương… ông có thôi đi không hả?”

“Chà, cuối cùng thì cô nhóc này cũng lo đỏ cả mắt rồi… nói cho tôi biết địa chỉ của Bạch Kỳ Sương đi, tôi sẽ thả cô đi ngay! Bây giờ đi còn kịp đến chúc mừng sinh nhật Lệ Minh Viễn đó”.

“Tôi không nói đấy! Có giỏi thì ông cứ ở đây lề mề với tôi cả đêm đi, ông xem tôi có nói cho ông biết không?”

Con nhóc này đúng là cứng đầu!

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên lần nữa.

Lục Viễn Phương giơ điện thoại về phía cô và nói: “Nhìn đi, điện thoại của Lệ Minh Viễn đấy, cậu ta lại gọi cho cô rồi… lần này cô vẫn không nghe sao?”

“Đồ khốn nạn, lâu như thế rồi mà tôi vẫn chưa về, chủ nhà tôi chắc chắn sẽ lo lắng.”

“Chị bằng tôi nghe giúp cô, nói cho cậu ta biết hành tung của cô?”

“Ông có giỏi thì nghe đi! Nếu chú ấy biết ông cưỡng ép tôi thì nhất định sẽ không tha cho ông đầu Nếu không phải chú tài xế bị trúng một nhát dao thì cô đã liều mạng với ông ta từ lâu rồi.

Mặc dù một nhát dao cũng không chắc sẽ đâm chết người nhưng chú tài xế vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, cô không thể bỏ qua cho người nào làm chú ấy bị thương.

Tô Noãn Tâm sắp tức chết thật rồi.

Nhưng có thực sự không thể ngờ rằng, Lục Viễn Phương lại dám ẩn nhận điện thoại.

Hơn nữa còn vô cùng hèn hạ nói: “Lệ Minh Viễn, tính mạng của cô nhóc nhà cậu đang ở trong tay tôi, lập tức nói cho tôi biết địa chỉ của Bạch Kỳ Sương, bằng không tôi sẽ giết cô ta ngay lập tức”

ở đầu điện thoại bên kia, Lệ Minh Viễn nghe thấy thế thì hơi sững người, nếu vào lúc bình thường thì chắc chắn. anh sẽ có suy nghĩ đến đó giết chết Lục Viễn Phương.

Nhưng, bây giờ anh bị hạ thuốc rồi. Anh cũng không biết mình có thể giữ được chút lý trí này bao lâu. Cho nên anh không còn tâm trạng nói nhảm với Lục Viễn Phương nữa.

“Ngày mai đích thân tôi sẽ đưa ông đến gặp Bạch Kỳ Sương và con gái của ông… bây giờ lập tức đưa Tô Noãn Tâm về nhà của cô ấy ngay, cô ấy biết địa chỉ!”

Đôi mắt đào hoa của Lục Viễn Phương không khỏi loé lên tia kinh ngạc: “Lệ Minh Viễn… cậu không lừa tôi chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.