Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 447



Chương 447: Oa! Cuối cùng chú đã nghĩ thông suốt rồi!

Lệ Minh Viễn cũng quen rồi, sau khi cô nhóc ngủ say sẽ lăn vào lòng anh, quen với việc trở thành một cái gối ôm cho cô, quen với việc bị cô gác chân lên đùi. Sau khi quen với những điều đó, đương nhiên có thể ngủ ngon.

Mà sáng nay, Tô Noãn Tâm lại tỉnh dậy trước.

Vốn dĩ cũng chỉ hơi tình một chút nhưng lại bị người mình đang ôm làm cho giật mình mà thanh tỉnh hoàn toàn.

Ôi mẹ ơi!

Không ngờ cái gối ôm mà cô nghĩ lại chính là eo của chủ nhà mình… chân còn như bạch tuộc, quấn lấy chân chú.

Tô Noãn Tâm sợ tới mức không dám động đậy, sợ sẽ khiến chủ nhà mình tỉnh giấc.

Cô hít sâu một hơi, đang định rút tay và chân mình về thì lại phát hiện người trong lòng đột nhiên giật mình.

Sau đó, trở mình một cái, cả người nằm yên trên giường.

Tô Noãn Tâm vội nhắm chặt hai mắt lại, vùi đầu vào gối, làm bộ mình còn chưa tỉnh ngủ.

Kỳ tích, hình như Lê Minh Viễn đã tỉnh rồi nhưng lại không đẩy cô ra.

Tô Noãn Tâm có thể cảm nhận được một đôi mắt nhìn chăm chú trên đỉnh đầu cô.

Cô cảm thấy hình như chủ đang trừng mắt nhìn cô… trách cô không ngủ hẳn hoi.

Ước chừng khoảng hai ba phút, Tô Noãn Tâm không dám thở mạnh một tiếng nào.

Cuối cùng… chủ nhà cô cũng ngồi dậy từ trên giường, gối ôm và đồ gác chân của cô đều không còn nữa.

Không bao lâu, cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, lúc này cô mới dám thở phào một hơi, yên lặng nâng gối đầu lên, nhìn về phía phòng tắm.

Cũng may, chứ không phát hiện ra cô đã tỉnh ngủ. Nếu không nhất định sẽ dạy dỗ cô vài câu! Chờ đến khi Lệ Minh Viễn tắm rửa xong, thay quần áo đi ra khỏi phòng, Tô Noãn Tâm cũng không ngủ được nữa. Đơn giản thức dậy rửa mặt, thay quần áo rồi xuống lầu.

Dưới lầu, thím Lý và Tô Ngọc Mỹ đều đã ra ngoài, bữa sáng đã được nấu sẵn trong nồi.

Lệ Minh Viễn đã ngồi trên bàn bắt đầu ăn cơm.

Ăn được vài miếng, thấy cô nhóc hôm nay đột nhiên lại dậy sớm như vậy, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Đã dậy rồi sao?

“Vâng… chú lúc nào cũng dậy sớm như vậy sao?”

“Ừ, đồng hồ sinh học quen rồi, bảy giờ sáng dậy”

“À à… em nghe nói hôm nay mẹ em và thím Lý đều ra ngoài đi dạo, chắc là đã đi rồi nhỉ?”

“Ừ, bữa sáng ở trong nồi giữ ấm đó”

“Em đi lấy..”.

Sau khi mang bữa sáng tới, Tô Noãn Tâm ngồi đối diện với Lệ Minh Viễn, cùng nhau ăn sáng.

Toàn bộ quá trình, Tô Noãn Tâm đều nghĩ… trước kia cô cũng ngủ như vậy sao?”

Nhưng chú… vì sao chưa từng nhắc nhở cô một câu, bảo cô chú ý một chút?

Hay là đại thúc không còn gì để nói với cô nữa, nên mới không muốn nói?

Cô cẩn thận mở miệng hỏi: “Chú ơi? Hôm qua chủ ngủ ngon không?”

“Cũng không tệ lắm, sao thế?”

“À… không sao, hôm nay chú cũng không đi làm sao?”

“Không đi, sau này hai ngày cuối tuần đều nghỉ”

“Oa! Cuối cùng chú cũng nghĩ thông suốt rồi!”

“Ừ… cũng có chút mệt”

“Vốn dĩ chính là như vậy, mẹ em là một nhân viên mà còn được nghỉ cuối tuần, chú là ông chủ mà cả năm lại không nghỉ ngày nào, còn chẳng bằng công nhân bình thường nữa!”

“Hôm nay tiếp tục học lái xe… nhớ học thuộc mới dễ thi đậu được.”

Tô Noãn Tâm khổ sở nói: “Chú không đi làm vì muốn ở nhà giám sát em sao?”

“Ừ, giám sát em!”

“Ặc..Chú có cần hà khắc như vậy không!

“Xe Maserati mới ra mắt kiểu dáng mới, thích hợp với phụ nữ, màu hồng nhạt… thi được bằng lái trong năm nay sẽ mua cho em.”

Tô Noãn Tâm lập tức trợn tròn mắt.

“Chú không nói đùa chứ? Không phải bảo em tự lực cánh sinh sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.