Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 452



Chương 452: Tô Noãn Tâm!

Tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô Cô ta đột nhiên cười lạnh nói: “Ồ… vậy sao? Nhà họ Tần và nhà họ Lục trước giờ có quan hệ không tồi… Cẩm chiếu mấy bộ phim này, Tân Viên tôi vẫn có bản lĩnh làm được.

Tô Noãn Tâm nghe nói lúc trước cô còn đóng vai hồ ly tinh trong một bộ phim chiếu mạng! Thật đúng là lấy chính bản thân mình ra diễn!

Nhìn cô xem, đi đến đâu cũng có một đám đàn ông vây quanh… Cô không phải là hồ ly tinh trong hiện thực sao!

Có điều cô yên tâm, cô diễn bộ nào thì tôi sẽ không để bộ đó được chiếu! Trừ khi cắt bỏ toàn bộ nhân vật mà cô diễn đi”

Sắc mặt Tô Noãn Tâm không chút thay đổi, cô cười càng rạng rỡ hơn: “Cảm ơn cô Tấn khích lệ! Có điều, chiều hay không chiếu. cũng không phải do cô quyết định! Chính miệng Lục Viễn Phương đã đồng ý với tôi, bộ phim kia sẽ được chiếu trên nền tảng truyền hình tốt nhất, làm công tác tuyên truyền tốt nhất!”

“Nói về quan hệ với nhà họ Lục, tôi cũng không kém hơn cô chút nào”

Lục Viễn Phương hứa hẹn?

Sao có thể chứ! Cô ta mới tới bệnh viện tâm thần không bao lâu, từ khi nào mà Tô Noãn Tâm đã có giao tình với Lục Viễn Phương rồi? Sắc mặt Tần Viện khó coi nói: “Tô Noãn Tâm, cô đừng có mà lừa người! Cô sợ đạo diễn Khương kiêng dè, loại cô khỏi đoàn làm phim nên mới nói mấy lời vô căn cứ ở đây đúng không! Lục Viễn Phương là người nắm quyền nhà họ Lục, sao có thể quen biết với cái loại lớn lên ở xóm nghèo như cô chứ?” Tô Noãn Tâm cười lạnh nói: “Cô Tần nói như vậy cứ như thể chỉ có những người sinh ra trong gia đình giàu có mới được kết bạn với nhau vậy, nhưng tôi vẫn quen những người nhà giàu đấy thôi, bao gồm cả Tần Thiên và Tần Nghĩa, trong mắt bọn họ, bốn gia tộc lớn chính là quan hệ đối đối địch… à, chẳng qua là mối quan hệ giả tạo giả vờ tốt đẹp ở bên ngoài thôi!”

“Dối trá thì sao chứ! Ít nhất thì vẫn nói chuyện được, Tô Noãn Tâm, cô xứng để nói chuyện với chúng tôi sao?”

“Tôi không xứng nói chuyện với cô Tần, dù sao thì người miệng chó không phun ra được ngà voi, không phải ai cũng xứng được nói chuyện với cô”. Đây rõ ràng là mắng chửi công khai.

Đám người Tiêu Bảo Vỹ và Dương Tiểu Nam không khỏi nhướng mày, muốn cười nhưng không dám cười ra tiếng.

Dù sao thì vẫn phải kiêng kỵ thân phận của Tân Viên, không đam dám quá mức lỗ mãng. Tần Viện tức giận đến hét lớn: “Tô Noãn Tâm! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”

Tô Noãn Tâm vẫn còn chưa thỏa mãn, muốn cô ta tức giận thêm chút nữa.

Trực tiếp ở trước mặt mọi người, không thèm để ý tới Tân Viên đang gào rống lên, lấy điện thoại ra gọi điện cho Lục Viễn Phương.

Lục Viễn Phương đột nhiên nhận được điện thoại của cô, vẻ mặt khó hiểu nói: “Cô nhóc, tìm tôi có chuyện gì?”

Tô Noãn Tâm trực tiếp mở loa ngoài nói: “Lục Viễn Phương, tôi hỏi ông, bộ phim Cửu Vỹ Hồ lúc trước, ông sẽ giúp tôi quảng bá đúng không?”

“Không phải theo ý cô sao, chiều dài tốt nhất, tuyên truyền tốt nhất, sao còn hỏi nữa?”

“Còn không phải do cô Tần Viên đột nhiên tới đoàn làm phim uy hiếp đạo diễn của chúng tôi sao, nói là sẽ không để cho bộ phim chúng tôi đang diễn bây giờ được phát sóng!” Tần Viên?

Lục Viễn Phương nhướng mày: “Đó là ai? Tôi đâu có quen biết? Cô nhóc lại đóng phim nữa sao? Diễn bộ nào? Phim chiếu mạng, phim truyền hình hay là phim điện ảnh? Muốn tôi giúp cô quảng cáo trước không?”.

“Phim chiếu rạp! Thế nào, tôi lợi hại chứ! Không cần ông giúp tôi cũng được đạo diễn Khương nhìn trúng! Đã vào đoàn phim được một tuần rồi!”

Lục Viễn Phương nhịn không được cười nói: “Lợi hại lợi hại! Nói với đạo diễn Khương, cứ yên tâm quay bộ phim này… Nhà họ Lục tôi có rạp chiếu phim ở khắp cả nước, đến lúc đó chỉ chiếu một bộ phim này!”.

Đạo diễn Khương nghe vậy không khỏi mừng rỡ: “Có lời này của tổng giám đốc Lục thì tôi yên tâm rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.