Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 480



Chương 480: Cô là người khiến tổng giám đốc chúng tôi nhìn một cái cũng thấy ghê tởm!

Cô Tân này đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà vân không xem ai ra gì như trước, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.

Lệ Minh Viễn nghe thấy tiếng mở cửa, ngước mắt về phía cửa nhìn thoáng qua.

Vừa nhìn qua sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, gằn giọng nói: “Tân Viên, cô đang làm cái gì thế!”

Tân Viên vừa cởi thắt lưng vừa cười tà mị nói: “Minh Viễn, anh không phải đã thấy rồi sao? Cần gì phải hỏi lại?”

Lệ Minh Viễn không ngờ, người nhà họ Tân nói với anh Tân Viên biết sai rồi, tới xin lỗi… anh mới bảo người cho vào.

Cũng muốn gặp mặt cảnh cáo cô ta một lần, sau này đừng có động tới cô nhóc nữa.

Thế nhưng không ngờ… Tân Viên lại thành ra như bây giờ.

Khóe miệng anh ta chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh, nhìn cơ thể Tân Viên dân bại lộ ra, trong mắt không một gợn sóng.

“Tần Viên, ở trên mạng khiến công chúng ghê tởm còn chưa đủ sao? Còn muốn tới đây khiến tôi ghê tởm nữa à?”

Đáy lòng Tân Viên không khỏi khựng lại, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại.

“Minh Viễn… Em thích anh mười năm anh nhìn em nhiều chút được không, em không cần anh phụ trách… em chỉ muốn tới gần anh thôi”

Tân Viên vừa nói những lời khẩn cầu này vừa đi tới gần Lệ Minh Viễn.

Lệ Minh Viễn cũng không ngồi yên.

Anh không muốn đụng tới cô ta.

Sẽ cảm thấy ghê tởm!

“Những chuyện tự rước lấy nhục mà cô Tân cũng có thể làm được!” Giọng điệu anh đầy vẻ châm chọc.

Tân Viên như đã phát điên, càng đi gần về phía anh hơn…

Lệ Minh Viễn cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này… không thể ngồi yên được nữa.

Khi Tân Viên vừa tới gần, anh liền tránh sang một bên, rời khỏi bàn làm việc tiếp dặn dò Lý Mạnh: “Dọn dẹp sạch sẽ sẽ tiếp tục trở về làm việc!”

“Tổng giám đốc anh đi đâu thế?”

“Đi đâu cũng không muốn ở lại đây nữa…”

Cảm giác không khí cũng bị ô nhiễm rồi.

Phía sau, Tân Viên đau khổ gào to: “Lệ Minh Viễn, rốt cuộc ở trong mắt anh tôi là cái gì”

Ngoài cửa, bước chân Lệ Minh Viễn không hề dừng lại, ở trong mắt anh, bây giờ Tân Viên chính là kẻ điên, kẻ điên khiến người ta ghê tởm.

Nhìn nhiều thêm một chút sẽ thấy bẩn mắt.

Lý Mạnh nhìn qua cửa, thấy cảnh tượng bên trong thì không khỏi cay mắt… chẳng trách tổng giám đốc lại muốn chạy.

Ngay cả anh ta cũng muốn chạy ngay bây giờ.

Nhưng tổng giám đốc bảo anh ta ở lại thu dọn tình hình rối rắm này… tống giám đốc quả thật không phải người.

“Cô Tân muốn tự mình đi, hay là muốn bảo vệ tới mời!”

Tân Viên hung hăng trừng mắt nhìn anh ta nói: “Một con chó chạy vặt mà cũng dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như vậy à?”

Lý Mạnh nhướng mày nói: “Cô Tân đừng hiểu lầm, cho dù có là chó thì cũng không phải chó của cô Tân! Hơn nữa, tôi cảm thấy chức thư ký của tôi vẫn cao hơn cô Tân một chút.

Nếu ở trong mắt cô Tân tôi là chó, vậy thì cô Tân là cái gì?

Cô là đồ đê tiện ai cũng có thể dâng cho!

Là người mà tổng giám đốc chúng tôi nhìn cô thêm một chút cũng cảm thấy ghê tởm!”

Tân Viên tức giận thét lên chói tai: “Tôi muốn giết các người! Tất cả các người đều sẽ không được chết tử tết Sắc mặt Lý Mạnh tối sầm, cầm lấy điện thoại di động gọi bảo vệ tới.

Tần Viên không muốn bị nhiều người nhìn thấy mình khó chịu như vậy, vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc cho tốt, mặc lại quần áo hẳn hoi rồi dẫm lên giày cao gót cất bước rời đi.

Khi cô ta đi, vẻ mặt càng khó coi hơn…

Tô Noãn Tâm ngủ cùng Minh Dao tới trưa, hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra trên mạng.

Đến khi cô tỉnh lại thì mọi chuyện đã hoàn toàn lắng xuống.

Chỉ là vừa mới mở mắt đã nhìn thấy Lệ Minh Viễn ở mép giường, im lặng nhìn Tô Noãn Tâm khiến cô giật mình.

“Chú… sao đột nhiên chú lại về?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.