Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 482



Chương 482: Đúng là kiếp trước tôi nợ Tần Viên

“Được rồi được rồi..”

“Tốt nhất cậu nên nghĩ cách bảo cô ta sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Tân Thiên cười khổ nói: “Có bố tôi ở đây, nhà họ Tân thật sự không đến lượt tôi làm chủ… có điều tôi sẽ cố gắng thuyết phục bố mình, để bố tôi đưa chị tôi ra nước ngoài”

Lệ Minh Viễn cười lạnh nói: “Tần Thiên, cậu đừng có giả vờ trước mặt tôi!”

“Minh Viễn, lần này tôi thật sự không giả vờ… Cậu không biết đấy chứ, bởi vì lúc trước chị tôi ở trong bệnh viện tâm thần phải chịu không ít đau khổ nên bây giờ bố tôi rất thương chị ấy, cảm thấy chị ấy làm ra chuyện gì khác người đều do bị bệnh viện tâm thần ngược đãi nên mới dẫn đến việc tinh thần thất thường.”

“Sau đó thì sao? Tôi phải bồi thường cho tổn thất tinh thần của chị cậu sao? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, không cần tôi nói cho cậu biết chứ?”

“Không cần không cần, Minh Viễn… tôi xin lỗi vì chuyện này, có điều… dù sao thì chị tôi cũng có chút nhan sắc, vậy mà cậu không hứng thú chút nào sao?”

Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi nói: “Cho nên Tân Thiên! Anh tính kế tôi à?”

“Tôi thề, tôi tuyệt đối không làm vậy!” Anh ta thật sự không ngờ Tân Viên lại làm ra chuyện như vậy với Lệ Minh Viễn.

Mặt mũi của nhà họ Tân đều đã bị Tân ‘Viên làm mất sạch rồi!

Tân Thiên còn có chút may mãn vì ít nhiều vẫn có tình nghĩa anh em với Lệ Minh Viễn… ít nhất thì chuyện này, Lệ Minh Viễn cũng nể mặt anh ta mà không để chuyện này truyền ra ngoài Nếu không sau này nhà họ Tân thật sự không biết giấu mặt vào đâu nữa.

“Làm sao tôi dám tính kế cậu chứ! Chuyện như thế này bố tôi cũng không thể ngờ t‹ chị tôi trở về làm loạn đòi tự sát… trong nhà đang nát tanh bành, tôi cũng không muốn trở về nữa”

Lệ Minh Viễn muốn nói, đừng ngăn cản…để cô ta chết luôn đi.

Nhưng đáy lòng Tân Thiên lại rất quan tâm tới người chị gái này, nhưng chỉ là không có cách nào quản được mà thôi.

Dù sao thì cũng không nên nói ra mấy lời ác độc như vậy.

Anh chỉ nhàn nhạt nói: “Tuyết rơi rồi”

“Tuyết rơi rôi? Sau đó thì sao?” Tên nhãi này muốn nói cái gì thế?

Tân Thiên phát hiện ra tuy răng mình còn trẻ nhưng trái tim lại không tốt chút nào.

Động một tí là lo lắng không thôi.

“Cho nên… tâm trạng không tệ, Tần Thiên, cho cậu ba ngày giải quyết vấn đề của chị cậu, nếu không…”

Đáy lòng Tân Thiên không khỏi lạnh run lên, vội nói: “Ba ngày, để tôi suy nghĩ”

“Tình anh em, vẫn như cũ… nhưng những thứ khác, thì không chắc chắn”

“Tôi biết, tôi hiểu… Minh Viễn, tôi biết nên làm gì.

Nếu Lệ Minh Viễn ra tay đối phó với tập đoàn nhà họ Tân… Hơn nữa với tình hình cổ phiếu tập đoàn nhà họ Tân đang xuống dốc không phanh thế này, Tân Thiên tuyệt đối không có năng lực chống trả Lệ Minh Viễn nể tình anh em, trong lòng anh ta vừa cảm kích lại vừa thấp thỏm không yên.

Quả thật là đau đầu.

Ngất điện thoại, Tân Thiên xoa xoa huyệt thái dương, nhíu mày nói: “Đúng là kiếp trước tôi nợ Tân Viên rồi”

Tân Nghĩa ở bên cạnh nhàn nhạt nói: “Ai mà chẳng vậy”

Tân Thiên dở khóc dở cười nói: “Tên nhãi cậu thấy đủ rồi chứ! Dù sao thì cậu và chị ấy cũng không phải cùng một mẹ sinh ra! Từ nhỏ chị ấy đã đối xử với cậu không tốt, các người không có tình cảm gì… mà tôi thì lại ngược lại, khi còn nhỏ, chị ấy đối xử với tôi rất tốt”

“Sau khi lớn lên chị ấy mới cố chấp như đối phó với chị ấy thì không cần ông giống như vậy”

“Phía trên đầu còn có bố nữa, ôi… đúng là đau đầu”

Tân Nghĩa nhìn anh ta với vẻ thông cảm: “Anh… Lệ Minh Viễn tức giận rồi sao?”

Ánh mắt Tân Nghĩa đột nhiên thay đối: “Anh ta không hứng thú chút nào với Tân Viên sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.