Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 496



Chương 496: Nhưng chuyện này… là do cô nhóc tự chọn đấy nhé

Đạo diễn Khương nghĩ thôi đã sợ, anh ta nói: “Còn được thơm lây theo cô nhóc…”

Bạch Kỳ Sương bật cười, nói: “Chúng ta đều được hưởng ké Noãn Tâm đấy… Cho nên đạo diễn Khương, anh muốn lên riêng một bộ.

phim cho Noãn Tâm nhà chúng ta làm nữ chính sao?

Đạo diễn Khương xua tay, nói: “Chuyện này cũng dễ thôi… Nhưng cũng phải tìm được kịch bản thích hợp đã, bằng không, quay phim không đã nghiền thì tôi cũng không quay đâu”

“Đã hiểu! Để tùy duyên vậy! Chỉ là có lời này của đạo diễn Khương thì cũng đủ rồi”

Lệ Minh Viễn cõng Tô Noãn Tâm lên xe.

Anh đã uống rượu, không thể lái xe nên đã gọi tài xế qua đói Hai người cùng ngồi ở ghế sau, anh vừa đặt cô nhóc xuống, cô nhóc liên bò lên lưng anh giống hệt lần trước.

“Muốn chú ôm cơ… Không được bỏ em xuống, em muốn tựa vào chú cơ…”

Lệ Minh Viên không khỏi bật cười: “Tại sao lại muốn tựa vào anh?”

“Bởi vì chú giống như bố v; giác giống như bố vậy..”

Lại là bốt Ý cười nơi khóe miệng Lệ Minh Viễn liền trở nên cứng nhắc.

Tài xế ngồi phía trước cũng chẳng dám cả thở mạnh Chỉ nghe thấy tổng giám đốc của bọn họ ngồi ở hàng ghế sau giận dữ nói: “Tô Noãn Tâm, sau này em còn dám coi anh là bố em nữa thì em cứ thử xem!”

Lần nào cũng là bố… Anh già đến vậy sao!

Quả thực là tức chết mà “Hu hu hu… chú hung dữ với em, chú thật xấu xa… chính là bố mà, ở bên chú có cảm giác an toàn giống hệt như khi bố bảo vệ em vậy…”

… Có cảm Cho nên anh thực sự là nuôi một đứa con gái sao! Bỏ đi.

Không so đo với con ma men.

May mà chỉ cần để cô nhóc dựa lưng cả đoạn đường thì cô nhóc sẽ ngoan ngoãn năm bò trên lưng anh, không ồn ào nữa.

Chỉ là… cô cứ dụi mặt vào cổ anh Lệ Minh Viễn buồn bực chết đi được… Cô nhóc này quả thực là chọc ghẹo người ta mà!

Đã dụi thì cũng thôi đi… còn hôn.

Có trời mới biết cả quãng đường này Lệ Minh Viễn đã nhãn nhịn thế nào.

Nhưng trong lòng anh lại thâm chờ mong vài thứ..

Cách lần hai người tiếp xúc thân mật trước đã rất lâu rồi…

Lệ Minh Viễn cũng mới biết loại chuyện này… rất dễ nghiện.

Một thời gian dài không ở bên nhau cũng vẫn ổn… Nhưng một khi bắt đầu ăn mặn thì liền có chút không thể vãn hồi €ó lúc chỉ ngắm nhìn cô nhóc, hoặc là cô nhóc năm ngủ bên cạnh mình… Là trong đầu Lệ Minh Viễn thỉnh thoảng cũng nảy sinh cảm giác xung động đó.

Nhưng anh rất biết kiềm chế nên lần nào cũng không để người ta phát giác ra được.

Nhưng trong lòng anh muốn cái gì, anh vẫn hiểu rất rõ.

Lệ Minh Viễn bị cô nhóc dụi cổ như vậy thì cả người cũng thầm trở nên căng cứng.

Gần như là đã nhãn nhịn suốt cả chặng đường.

Đợi đến khi về nhà rồi cống cô nhóc vào trong phòng thì Lệ Minh Viễn cũng không muốn nhịn nữa rồi.

Tuy là thừa dịp cô nhóc say rượu làm như vậy có hơi vô sỉ…

Nhưng cô nhóc là của anh.

Vốn chính là của anh mà.

Tương lai bọn họ sẽ là vợ chồng, hiện giờ cũng đã là vợ chồng chưa cưới.

Bọn họ có thể làm như vậy…

Là chuyện rất bình thường.

Sau khi tự mình thuyết phục mình như vậy xong, Lệ Minh Viễn liền hít sâu một hơi.

Nhưng còn không đợi anh xuống tay với nhóc con đang say bí tỉ trên giường thì anh đã bị cô nhóc túm cổ áo kéo xuống.

Đôi môi được cô nhóc hung hăng hôn lên.

Chút lý trí cuối cùng trong đầu anh đã hoàn toàn tan rã.

Chuyện này… là do cô tự mình chọn đấy.

Trong tiềm thức của cô nhóc… Cũng muốn làm những chuyện này với anh, không phải sao?

Vậy anh còn cần khách sáo cái gì chứ?

Thế cho nên… Ngày hôm sau, Tô Noãn Tâm vừa thức dậy liền phát hiện bản thân không mặc quần áo, đã vậy còn co người ngủ trong lòng chú nhà mình thì suýt chút nữa đã phun cả búng máu.

“Dậy rồi à?”

Cô muốn giả vờ ngủ nhưng lại bị bắt ngay tại trận.

Tô Noãn Tâm cười gượng, nói: “Hì hì… Chú, chào buổi sáng ạ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.