Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 537



Chương 537: Đã bao lâu rồi mới được nghe cô ấy gọi mình như thế

“Vậy thì ông cũng có học được từ tôi. Dù sao là ông nợ tôi. Cho nên, cuối tuần ông hãy nhớ dẫn người tới cho tôi đó”

“Biết rồi, biết rồi, đồ lão già chết bầm nhà ông. Đã già rồi mà còn đòi quay phim khoa học viễn tưởng, tôi thực sự bỏ tay với ông luôn đó.

“Đây là do tôi muốn, ai dám quản tôi chứ. Thế giới này trước sau gì cũng sẽ càng ngày càng phát triển hơn, những thứ mà con người có thể tiếp nhận được sẽ càng ngày càng nhiều.

Ông đây sẽ đi trước thời đại một bước, không được sao. Cho dù tôi có già thì cũng sẽ thành lão già tân tiến nhất toàn thế giới.

“Được được được, ông giỏi, ông là số một. Cúp điện thoại, đạo diễn Khương cũng bất đắc dí.

Ông ta nghĩ nghĩ một chút, sau đó gọi điện thoại cho Ngô Thu.

Kỷ Vân Như vừa mới đi chưa được một lúc thì Ngô Thu đã nhận được điện thoại của đạo diễn Khương.

Sau khi nghe đạo diễn Khương nói xong, cô ấy kinh ngạc thốt lên: “Cái gì? Ông già điên kia bảo Noãn Tâm qua đó diễn thử cho bộ phim khoa học viễn tưởng mà ông ta định chuẩn bị làm sao? Có tìm lộn người không đó?”

Lệ Minh Viễn vốn đang định rời đi thì nghe được câu này, anh theo bản năng mà dừng bước.

“Không có tìm lộn người. À đúng rồi, tôi nhớ hình như còn có một vai nhỏ trong một bộ phim hài nữa, Minh Dao cũng có thể đi qua đó thử xem. Còn có được chọn hay không thì cũng không chắc nữa, tóm lại là ông già điên kia đang bắt tôi cuối tuần này phải dẫn người tới diễn thử cho ông ta xem”

“Bộ phim này lớn tầm quốc tế. Noãn Tâm nhà chúng tôi có thể làm được sao?”

“Không được cũng phải đi thử một lần. Ông già kia bắt tôi nhất định phải dẫn người qua đó.”

“Cũng được. Đi thì đi thôi, có điều chỉ sợ ông ta chướng mắt thôi. Hơn nữa tính khí ông ta khó chịu như vậy, còn kém hơn cả anh đó. Nếu Noãn Tâm không diễn tốt, chắc sẽ bị chửi không ngóc đầu lên được quá.

“Thế thì cũng phải đi. Nếu không dẫn đi thì người bị chửi sẽ là tôi. Sau đó tôi sẽ khai cô ra, tới lúc đó, cả hai chúng ta đều sẽ bị chửi.

“Đừng. Để Noãn Tâm đi qua thử là được chứ gì, có thể được diễn bộ phim của ông ta cũng là điều tốt cho Noãn Tâm.

“Kỹ thuật diễn của cô bé kia chỉ sợ là chưa đủ, bảo Bạch Kỳ Sương chỉ dạy thêm đi. Nếu như Bạch Kỳ Sương đi diễn thử mà cũng không được, tuổi không phù hợp. Thôi, cô sắp xếp cho cô bé con kia thử một lần đi.” Ngô Thu chỉ còn biết cười khổ nói: “Tôi biết rồi” Ngô Thu cúp điện thoại, Lê Minh Viễn liền quay đầu lại hỏi cô ấy: “Giúp cô nhóc nhận tác phẩm mới à?” Bộ cô ấy không biết là sắp bước sang năm mới rồi sao?

Ngô Thu vội vàng nói: “Là đạo diễn Khương đề cử cô ấy cho đạo diễn Ngô. Ông già điện kia mặc dù tính khí có chút xấu nhưng mà dù sao cũng là đạo diễn cấp bậc quốc tế, dù là ở nước ngoài cũng rất có tiếng tăm, nếu có thể được diễn phim của ông ta thì đừng nói là trong nước có khi ngay cả ở nước ngoài cũng sẽ rất nổi tiếng đó “Khi nào thì bắt đầu quay?”

“Cuối tuần đi thử kính trước đã “Sắp bước sang năm mới rồi, cô nhóc nhà tôi cũng cần phải nghỉ ngơi một tí. Nếu muốn quay thì cũng chờ qua năm đi rồi tính.

“Được, tôi sẽ cố gắng sắp xếp.

“Ừ, nếu như cô nhóc nhà tôi không muốn diễn thì cũng đừng ép cô ấy”

“Tôi biết rồi tổng giám đốc Lệ, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp tốt” Lệ Minh Viễn gật gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lục Viễn Phương vẫn còn chưa đi. Ông ta vẫn còn đứng ở tại chỗ, đầu cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt của Bạch Kỳ Sương. Khuôn mặt Bạch Kỳ Sương ngơ ngác, cô ấy chỉ cảm thấy trái tim mình mệt mỏi quá.

Ngô Thu thở dài nói: “Tôi đi xuống sắp xếp trấn an các nghệ sĩ trước, hai người đã lâu rồi chưa gặp thì cứ vào phòng làm việc của tôi nói chuyện một lúc đi”

“Tôi sẽ không gây rắc rối cho cô” Lục Viễn Phương đột nhiên mở miệng nói.

Nói xong, ông ta định rời đi. Đột nhiên, Bạch Kỳ Sương gọi ông ta một câu: “Viễn Phương”

Trái tim Lục Viễn Phương chợt hẫng một nhịp, ” sau đó bắt đầu đập nhanh thình thịch.

Đã bao lâu rồi mới được nghe cô ấy gọi mình như vậy?

Chân ông ta dừng lại, giọng nói có chút khàn khàn nói: “Có việc gì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.