Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 566



Chương 566

Ông cụ Lệ trợn tròn mắt: “Nhiều như vậy rồi mà vẫn còn không đủ sao? Tên nhóc con dám qua mặt ông nội sao? Ở bên ngoài có tài sản riêng?”

“Ông nội phải tin con. Trong vòng mười năm con có thể khiến cho nhà họ Lệ đứng đầu bảng xếp hạng Forbes. Hơn nữa, chỉ cần con không xảy ra chuyện ai cũng đừng nghĩ đến chuyện vượt qua nhà họ Lệ! Cho dù đó là Kỳ Vân Tiêu.”

Ông cụ Lệ cau mày nói: “Người trẻ nói khoác là chuyện bình thường, thằng nhóc con nói xem, có phải con đã qua mặt ông nội, kiếm ở bên ngoài một ít rồi không?”

“Phải thì sao a? Ông nội bị ảnh hưởng sao? Dù con lấy tiền của tập đoàn hay không thì chỉ cần con vẫn là người cầm quyền của nhà họ Lệ, tài sản của nhà họ Lê sẽ không những không mất đi đồng nào, mà nó sẽ càng ngày càng lớn mạnh hơn nhưng đó là ngoại trừ các tập đoàn ở bên ngoài ra. Nếu con ở nhà họ Lệ, những tài sản còn lại cũng sẽ thuộc về nhà họ Lệ, còn nếu con không ở nhà họ Lệ, những tài sản đó tất nhiên sẽ thuộc về một mình Lệ Minh Viễn con!”

“Thật là hỗn láo! Thằng nhóc thối! Con đúng là phản rồi! Ông nghĩ, đợi đến một ngày nào đó, ông nội sẽ không còn trị được con nữa rồi!”

“Không. Con nghĩ, nếu có một ngày, ông nội chán ghét mà vứt bỏ con như vậy dù không có vị trí người cầm quyền của nhà họ Lệ, con cũng không thể sống quá kém được, phải tạo ra cho mình một con đường sống khác còn nếu ông nội không vứt bỏ con ông nội nhìn xem, nhà họ Lệ sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Khi ông chết đi, ông cũng có thể nhắm mắt xuôi tay, thanh thản mà xuống gặp bà nội. Bây giờ nhà họ Lệ rất tốt, so với trước khi thì lớn mạnh hơn rất nhiều. So với nhà họ Kỳ trước kia, dù họ phát triển thêm một trăm năm nữa, cũng không thể vượt qua được!” Những lời này khiến cho ông cụ Lệ có chút động tâm. Nhưng tên nhóc này cũng quá khôn đi!

Tập đoàn vẫn là của nhà họ Lệ không sai, nhưng tên nhóc này lại phát triển riêng ở bên ngoài, tài sản đó cũng chỉ thuộc về một mình Lệ Minh Viễn nó!

Nếu nó rời khỏi nhà họ Lệ, nhà họ Lệ còn lớn mạnh sao?

Cho nên, muốn đi một bước kia, không phải bây giờ, ông phải nhường tên nhóc này một bước sao?

Mà cũng không phải như vậy tên nhóc này đã tính toán mọi chuyện, tựa như cưới ai cũng không còn quan trọng nữa.

“Ông nội động tâm rồi sao?”

“Ông còn lâu mới động tâm!”

“Mảnh đất của nhà họ Tiêu, ông nội đã từng nghe qua chưa?”

Ông cụ Lệ nhíu mày: “Làm gì? Con định nhúng tay vào sao?”

Khóe miệng của Lệ Minh Viễn cong lên: “Nhóc con đem đến cho con tài vận. Bây giờ, Tiêu Bảo Dương xem như đã táng gia bại sản muốn đầu tư phát triển bắt buộc phải liên kết với một dòng họ khác. Mà em trai của anh ta, hết lần này đến lân khác, đều phản đối việc kết hôn với con gái của nhà họ Vương. Bố mẹ của bọn họ đã mất từ sớm Tiêu Bảo Dương muốn giữ vững vị trí cũng không phải là dễ dàng, đối với em trai cũng là cưng chiều từ nhỏ. Nếu không phải là bất đắc dĩ, anh ta cũng sẽ không để cho em trai phải liên hôn như vậy”

“Cho nên con định đầu tư vào mảnh đất kia sao?”

“Không. Con sẽ chỉ mua một nửa mảnh đất kia với một nửa giá gốc. Đồng thời, con sẽ đưa ra một thỏa thuận với anh ta, về sau, bất cứ đầu tư nào cũng sẽ tính nhà họ Tiêu một nửa, con một nửa, hai bên sẽ cùng hợp tác với nhau”

“Sau đó thì sao? Cuối cùng thì con muốn cái gì?

“Thực ra, con đã sớm biết được một chút tin tức’ Sau này, mảnh đất kia sẽ được dùng đế xây dựng san bay quốc tế, chỉ ghí để thu mua mánh đất đó sẽ tăng gấp ba, gấp năm lân”

Ông cụ Lệ không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh hỏi: “Con bỏ ra bao nhiêu để mua một nứa mảnh đất kia?”

“Ba trăm tỷ”

Cho nên, đây gọi là không cần phải tốn nhiều công nhiều sức cũng có thể đem ba trắm tỷ tăng lên gấp mấy lần Lúc ông còn trẻ, chắc có lẽ, ông cũng không tính toán được như vậy!

Ông cụ Lệ lại trợn mắt nói: “Số tiền kia là của tập đoàn hay là của con?”

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.