Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 57



Chương 57

Tần Nghĩa và Tô Noãn Tâm đồng thời nhìn lại về phía cửa, thì nhìn thấy Tần Viên và rất nhiều vệ sĩ mặc đồ màu đen phía sau cô ta, sắc mặt hai người đồng thời biến đổi.

“Tần Viên! Chị tới nơi này làm cái gì!” Tần Nghĩa nhíu mày nói.

Tần Viên cười cười nói: “Đương nhiên là tới bắt mày rồi! Em trai à, em nói đêm hôm mà mày chạy ra ngoài, chạy đến đây tán gái, suốt ngày cứ như vậy là không tốt đâu! Tao nhớ rằng mày đổi bạn gái nhanh lắm, đây là lại muốn một lần nữa?”

“Kiểm cái rắm! Tần Viện, có cái gì thì về rồi nói, tôi đi theo chị, người không nên động đến, tôi khuyên chị tốt nhất là đừngcó động vào!”.

“Đã muộn… Vốn dáng vẻ xấu xí này, tao còn không nhận ra cô ta… Là mày tự mình gọi tên cô ta, để cho tạo nhận ra… Cho nên Tô Noãn Tâm, tốt xấu chúng ta cũng từng là tình địch với nhau, cô không định tiếp đón bồn tiểu thư sao?”

Tần Nghĩa tròn mắt kinh ngạc nhìn về phía Tô Noãn Tâm nói: “Em biết cô ta?”

Tô Noãn Tâm thản nhiên nói: “Không biết, nhưng đích xác từng có gặp mặt một lần… Tôi còn mắng cô ta là bà già xấu xí, chắc là đã ghi hận trong lòng.”

“Chửi giỏi lắm ~ “Tần Nghĩa, tao thấy mày đang muốn chết!”

“Dù sao đêm nay cũng bị đánh, Tần Viên, tôi không ngại chửi cô một chút đầu… Cô đã khốn nạn cùng vui vẻ với mấy ngườiđàn ông trong một đêm! Cũng không biết người mẹ đã mất trên trời của cô có linh thiêng có thể nhìn thấy đức hạnh này của con gái mình không. Nếu có thể thấy, chỉ sợ bà ấy sẽ rất hối hận khi đã sinh ra cô đấy.”

Tần Viên tức giận đến sắc mặt khó coi nói: “Người đâu! Lên, đánh cho tôi!”

Mấy người mặc đồ đen sau lưng cô ta trực tiếp vọt lên, một trái một phải giữ lấy Tần Nghĩa, dùng lực đánh mấy cái vào bụng anh ta.

Sắc mặt Tô Noãn Tâm khó coi: “Dừng tay! Ai cho các người dám đánh người trên địa bàn của ông? Người đâu! Chết hết rồi à!”

Nhưng cho dù cô có hét lên thế nào, mấy người bảo vệ bên ngoài quán bar không ai dám đi vào.

Chợt nghe Tần Viên cười lạnh nói: “Tô Noãn Tâm, hôm nay ở đây, đã bị tôi xử lírồi… Tôi đã không hé răng, không ai dám tiến vào, cho dù ông chú quán bar gỗ tự mình vào đây, thì anh ta cũng không dám làm trái ý tôi đâu!”

“Cô muốn thế nào?”

“Nếu đã đến đây, lại gặp gỡ, thì chắc chắn chỉ xử lí cô… Lại nói, Tô Noãn Tâm, sao cô lại đi quyến rũ đàn ông như thế! Lệ Minh Viễn đối với cô tốt như thế, cô lại đi quyến rũ em trai tôi?”

Tô Noãn Tâm nhưởng mi nói: “Không có cách nào, ai bảo tôi xinh đẹp, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, tôi cũng thực sự bất đắc dĩ “A… Không phải là ỷ vào mình tuổi trẻ, có vài phần nhan sắc rồi đi dụ dỗ đàn ông sao! Hôm nay, bồn tiểu thư sẽ phá hủy gương mặt như hoa này, để xem cô sau này còn dụ dỗ đàn ông như thế nào!”.

Tần Nghĩa nghe vậy, rống to nói: “TầnViên! Chị dám động vào cô ấy thử xem!”

“Oh, quả thật là rất để trong lòng đấy nhỉ! Bằng không hôm nay tâm tình chị mày đang tốt, sau khi phả khuôn mặt cô ta xong, thì tác thành cho hai người? Hôm nay để hai bọn mày ngủ với nhau, như vậy Lê Minh Viễn hẳn là sẽ không lấy một bông hoa rách nát như cô ta đâu nhỉ?”

“Ha hả hạ hả… Tần Đại tiểu thư đã là một bông hoạ rách nát, lại muốn để người khác cũng phải chung cảnh ngộ như mình… Ai, chỉ tiếc, ông chú nhà tôi đã nói, người phụ nữ mà đời này anh ấy ghét nhất, chính là Tần Viên cô đấy . Người phụ nữ bỏ thuốc anh ấy khiến anh ấy vô cùng ghê tởm, ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái, anh ấy cũng ghê tởm đến nỗi buồn nôn Tần Viên thật sự thích Lê Minh Viễn, thích anh đã mười năm .

Nếu không phải bởi vì tuổi cô ta cànglúc càng lớn, không chịu nổi sự cô đơn, thị sao có thể tìm người đàn ông khác để quan hệ?

Bởi vậy, những lời mà Tô Noãn Tâm nói làm cô ta tức giận đến cực điểm .

Tần Viên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Noãn Tâm! Tôi xem cô là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đã chết đến nơi còn mạnh miệng với cô đây! Người đâu! Bắt cô ta lại cho tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.