Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 573



Chương 573

“Vậy đôi vòng ngọc này là ông nội tặng cho mẹ, bảo con tặng nó cho mẹ đó!”

Tô Ngọc Mỹ kinh ngạc nói: “Còn có mẹ sao?”

“Đúng vậy! Ông nội nói lần sau con đưa mẹ cùng đến.

Tô Ngọc Mỹ cười khổ nói: “Sao lại giống trúng giải lớn vậy? Đột nhiên lại nhiều thêm một ông nội giàu có như vậy?”

“Con cũng rất mờ mịt đó mẹ, là chủ đưa con đi. “Mẹ tin Minh Viễn, Minh Viễn cảm thấy được thì là được.”

“Cảm ơn dì Tô đã tin tưởng. Dì Tô yên tâm, tuy ông lão kia tính tình không tốt, nhưng là một người đáng tin cậy. Rất nhiều người trong giới đều biết đến ông ấy. Sau này trong giới giải trí có ông ấy đỡ đầu, cô bé này có đi ngang cũng không có vấn đề gì.”

Tô Ngọc Mỹ kinh ngạc nói: “Thân phận ông ấy cao vậy sao?”

“Đúng vậy, là một người rất có uy tín. Đối mặt với ông em cũng có thể mắng thẳng đấy. “Vậy sau này ông nội dám trở mặt với em, châm chọc em, em cũng có thể cáo trạng với ông nội Ngô sao?”

“Có thể, ông ấy có thể đến thẳng nhà họ Lê mắng ông nội anh. “Phù! Vẫn là quên đi, hiện tại ông cụ Lệ đối với em không tồi.”

Tô Ngọc Mỹ thấy con gái bây giờ càng ngày càng tốt, rất phấn khởi nói: “Noãn Tâm, đến chiều chúng ta nên thu dọn đồ đạc, về nhà ngày mai là đầu tháng ba, trong nhà chắc hẳn sẽ có khách”

“Được ạ, còn chú khi nào thì bắt đầu đi làm?”

“Ngày sáu bắt đầu. “Vậy mẹ về nhà với con sao?”

Đó có phải là sân nhỏ bị hỏng?

Lệ Minh Viễn nhưởng mày nói: “Có bị lôi kéo uống rượu không?”

“Ha ha ha, chú còn nhớ rõ sao! Vậy nên chú sợ à? Lần trước bị quá chén… “Không sợ. “Đi có sao không?”

“Di.”

“Vậy phiền chú mặc quần áo rách một chút được không!”

“Vì sao?”

“Bởi vì sợ một số hàng xóm thân thiết ở đó biết bây:giờ:me:và em:-phát đạt hơn đến-cửa.xin hòa giải! Hợ hàng thân thích gia đình em khá nhiều Khóe miệng Lệ Minh Viễn run rẩy nói: “Anh không có quần áo rách”

“Em có thể đến nhà hàng xóm mượn. Nhưng vấn đề là chú có muốn mặc không?”

Tô Ngọc Mỹ không nói nên lời: “Bây giờ còn ai tiệc quần áo rách nữa chứi Minh viễn, đừng nghe Noãn Tâm nói, cũng không có thân thích gì đến thăm đâu. Cháu cứ mặc đồ bình thường là được rồi, mặc âu phục thì quá nghiêm túc”

“Được, vậy nghe theo dì Tô”

.Mẹ không biết rồi, hai bộ phim cơn diễn đều được ra mắt. Chỉ cần mắt bọn ñọ không mù đều có thể nhận ra con. Con cá với mẹ, mẹ tin lễ Tết năm nay người thân chắc chắn sẽ đến chúc Tết, nhân tiện còn hỏi xem con đóng phim kiếm được bao nhiêu tiên?”

Jô.Ngọoc-Mỹ,tức giận nói: ‘Vậy-tới cửa làra:gì nữa! Năm mới không thể bảo người ta đi được!”

“Con cá cược thôi”

Lệ Minh Viễn cười nhẹ: “Anh với em đánh cược?”

“Chú đánh:cược cái gì?”

“Đánh cược với em? Nếu thua thì chö êm ba tỷ tiền mừng tuổi được không?”

“Phụt! Chú gấp gáp đưa tiền cho em vậy!

Không cần như vậy đâu! Dù sao đến lúc đó kiến thức:chứ’lại tăng.lên! Để chú mở rộng tâm:mắt, người:tân cực phẩm trong gia đình Bình thường là dạng người gì!”

“Được, anh với em cùng nhau mở rộng kiến thức!”

Bàn bạc chuyện buổi chiều về nhà xong Tô Ngọc Mỹ’lập tức lên lầu thu dọïi đồ đạc: Tô Noấn-Tâm cởi giày, lẫy tiền lì xì nhận được hai ngày nay ra, liếm ngón tay một cái rồi bắt đầu ngồi trên sô pha đếm tiền.

Lệ Minh Viễn thấy dáng vẻ tham tiền kia của cô lập tức cảm thấy buồn cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.