Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 582



Chương 582

Lệ Minh Viễn đau lòng đi qua, vỗ vỗ lên vai cô, nói: “Ngoan. Đi rửa mặt đi, chắc dì Tô đã làm bữa sáng cho em rồi đó.

“Hừm, đó là làm cho chú em, còn em chỉ là tiện thể làm luôn thôi!”

Nhưng cô vẫn nghe lời đi đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Lúc Lệ Minh Viễn từ trong phòng bước ra, liền nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi đang ngồi trên ghế, quần áo trên người cũng rất bình thường.

Anh vừa bước ra, thì người đàn ông đó liền nhìn anh từ đầu tới chân. Sau đó đứng dậy, cười híp mắt chào anh: “Cậu là bạn trai của Noãn Tâm sao?”

Lệ Minh Viễn nhẹ gật đầu nói: “Đúng vậy”

Nhìn thấy dì Tô, anh liền cho ông ta thể diện, chào hỏi một tiếng.

Nhưng mà thái độ tốt thì đừng nghĩ tới.

Nói cho cùng đã từng xúc phạm đến phẩm giá của cô nhóc, những người thân đã giẫm đạp cô dưới chân. Anh không thay cô mắng họ mấy câu thì đã coi như là nể mặt dì Tôi rồi.

“Ây da, ánh mắt của Noãn Tâm không tồi. Cậu thanh niên đúng là dáng vẻ của nhân tài, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là chú của Noãn Tâm, là người nhìn Noãn Tâm lớn lên.”

“Người nhìn cô ấy lớn lên. Sau đó đập hai triệu vào mặt sao?”

Ý cười trên khuôn mặt Tô Đại Minh đông cứng: “Chuyện này…chuyện này là do Noãn Tâm nói cho cậu biết sao?”

“Đúng, cô ấy nói. Cả đời này cũng sẽ không quên, khoảnh khắc mà sự tôn nghiêm của cô ấy bị chà đạp trên mặt đất.

Tô Đại Minh cười gượng: “Lúc đó chú đã uống nhiều rồi, không kìm được tức giận. Tính khí cô bé lại bướng bỉnh, chủ muốn chăm sóc cho hai người già ở nhà, còn có hai đứa trẻ. Cô bé đã mắng chú là người tàn nhẫn, vong ân bội nghĩa, đến chị gái ruột cũng không quan tâm. Chú giận quá, mới dùng số tiền cuối cùng trong túi vốn để cho bọn trẻ đi học, quăng lên người nó. Chú không ngờ rằng, sau đó lại quăng lên trên mặt con bé, thật ra, người chú làm chú đây, trong lòng cũng rất hối hận vì điều đó.

Lệ Minh Viễn hờ hững nói: “Những lời này, nói với tôi cũng vô dụng. Cô nhóc tính tình bướng bỉnh, thích ghi thù, nếu ông thật sự quan tâm, thì hãy dỗ dành cô ấy để s sau này cô ấy tha thứ cho ông!”

Nói xong, anh không muốn tiếp tục nói nữa, liền sải bước đi về nhà bếp.

Trong nhà bếp, Tô Ngọc Mỹ nhìn thấy anh, vội vàng đứng dậy, cười nói: “Minh Viễn dậy rồi sao?”

Lệ Minh Viễn gật đầu: “Vâng.”

Trương Thị Tú nở nụ cười khen ngợi: “Ây da, đây là bạn trai của Noãn Tâm sao, thật sự là một nhân tài đó nha! Chị, chị thật có phúc!”

Tô Ngọc Mỹ cười nhẹ nhàng nói: “Đại họa không chết, có phải là phúc khí không? Đó là nói người như tôi, Minh Viễn, đây là thím của Noãn Tâm

Lệ Minh Viễn nhìn về phía Trương Thị Tú gật đầu, nhưng không nói câu nào.

Tô Ngọc Mỹ cũng không để ý, nói tiếp: “Tính tình Minh Viễn vốn lạnh lùng, Tú cô cũng đừng tính toán làm gì.”

Nụ cười trên mặt Trương Thị Tú trở nên ngượng nghịu: “Chị yên tâm đi, chỉ cần Noãn Tâm thích là được. Em không tính toán gì đâu, Anh Duy, Linh Chi, mau chào anh đi.”

Hai đứa trẻ đối mặt với khí thế cường đại của anh có chút sợ hãi, không dám manh động.

Nghe lời người lớn, chúng rụt rè gọi: “Anh

Lệ Minh Viễn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Dì Tô, bữa sáng đã chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi, xong rồi, đang làm ấp lại trong nồi cho các con.”

Tô Ngọc Mỹ vội vàng đặt bữa sáng vào khay.

Lệ Minh Viễn bưng khay bước ra ngoài.

Tô Noãn Tâm rửa mặt xong đi ra, trực tiếp bỏ qua Tô Đại Minh đang ngồi trong phòng khách, cô chỉ chú ý đến cái khay trong tay của Lệ Minh Viễn: “Chú, em làm cho, anh cẩn thận là dơ đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.