Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 61



Chương 61

Lệ Minh Viễn nói xong, không tiếp tục nhìn khuôn mặt có thể khiến người khác cảm thấy chán ghét đến cực điểm của Tần Viên nữa, lập tức túm lấy cổ tay của Tô Noãn Tâm, đi ra phía bên ngoài.

Khi bước tới cửa, anh đột nhiên nhớ đến điều gì đó, chẳng thèm quay đầu lại mà chỉ mở miệng nói: “Tần Nghĩa, mau đuổi theo “

Tần Nghĩa cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt, rất khó chịu.

Nhưng anh ta cũng biết Lệ Minh Viễn giúp mình thoát khỏi tình hình hiện giờ là vì nề mặt Tô Noãn Tâm.

Mặc dù rất không tình nguyện nhưng99 9 Soạn P10 gửi 999: NHẬN NGAY 1GB/ngày từ MobiFone. Miễn phí data xem phim trên ứng dụng IfL…

Minh Viễn sẽ mang đến thay đổi.

Cho dù anh ta vẫn luôn âm thầm nói ở trong lòng mình rằng bản thân anh ta quá yếu… Tần Viên đã để mắt tới Tô Noãn Tâm nhưng anh ta lại không có đủ khả năng để bảo vệ cô, mà ngược lại mới vừa rồi Tôi Noãn Tâm còn phải bảo vệ anh ta.

Còn Lệ Minh Viễn lại rất mạnh mẽ, là người đã trở thành người cầm quyền của nhà họ Lệ, là tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh.

Lệ Minh Viễn có thể đem đến sự an toàn cho Tô Noãn Tâm.

Nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy ngột ngạt như cũ, cảm xúc này tựa như một đứa trẻ bị người khác cướp mất món đồ chơi yêu quý của mình…

Tô Noãn Tâm thấy Lệ Minh Viễn mởmiệng bảo Tần Nghĩa mau đi theo bọn họ, vậy mà cái tên ngốc nghếch kia lại đứng ngần người không lên tiếng trả lời, cũng không đi theo bọn họ. Cô vội vàng xoay ‘người bước vào trong, giữ chặt lấy cánh tay của anh ta kéo ra bên ngoài, nổi: “Còn đứng đờ ra đẩy làm gì thế hả, mau đi thôi! Chẳng lẽ bị đánh đờ người rồi hả!”.

Lê Minh Viễn nhìn bàn tay đang nắm lấy tay Tần Nghĩa của Tô Noãn Tâm, khẽ híp hai mắt, sau đó ngay lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác.

Như thể không có chuyện gì xảy ra hết.

Tần Nghĩa không ngờ Tô Noãn Tâm lại thân mật cùng với mình như vậy ở ngay trước mặt Lê Minh Viễn… Lúc này anh ta cũng không thèm kiềm chế nữa, cười ngớ ngẩn nói: “Được, anh sẽ đi theo em.”

Tô Noãn Tâm tức giận nói: “Đi theo tôicái gì mà đi theo tôi, anh cứ như một tên ngốc vậy.”

Không nghe thấy Lệ Minh Viễn nói muốn đến nhà họ Tần để tâm sự cùng với ‘bố của anh sao Vậy mà anh lại cứ đứng đờ ra đấy mà không vội vàng đi theo người ta, lỡ đầu gặp phải trường hợp xấu bất ngờ thì người ta còn có thể nói một vài lời hay đỡ cho anh, tránh khỏi việc bị đánh đập thậm tệ.

Lệ Minh Viễn đứng ở phía trước nghe cuộc nói chuyện giữa hai người phía sau, nghĩ thầm… Ừm, đúng là cái xưng hô tên ngốc nghếch này hoàn toàn phù hợp với Tần Nghĩa.

Tần Viên là người cuối cùng rời khỏi phòng riêng, chờ đến khi mọi người rời đi, cuối cùng cô ta cũng có thể dùng tiếng thét chói tai để trút hết tất cả sự khó chịu trong lòng ra ngoài.Đám người Tô Noãn Tâm đã đi xa lắm rồi, vậy mà vẫn có thể nghe thấy tiếng rít chói tai kia.

Mọi người đều cảm thấy Tần Viên thật sự điên rồi. t Đi đến cửa quán bar, Lệ Minh Viễn đột nhiên dừng bước, nói: “Cô về nhà ngủ đi, không cần đi theo “

Trên mặt Tô Noãn Tâm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Hả? Chuyện này không phải do tôi gây ra sao… Không dẫn tôi đi theo cùng có ổn không?”

“Không sao, đây cũng không phải chuyện gì lớn.”

Nhìn thấy của dáng vẻ trong lòng đã có dự tính trước của Lê Minh Viễn, Tô Noãn Tâm thở phào nhẹ nhõm.

Cô lặng lẽ liếc mắt sang phía Tần Nghĩa đang đứng ở một bên, nói: “Chú ơi…À thì, Tần Nghĩa là bạn tốt của tôi, nếu chú định đến nhà họ Tần… Chú giúp cháu chăm sóc cho anh ấy một chút nhé.”

Lệ Minh Viễn nghe vậy, lập tức bị chọc giận quá mà bật cười.

Một Tô Noãn Tâm đã đủ khiến anh phải mệt mỏi lắm rồi, vậy mà hiện giờ cô nhóc này lại còn nhờ anh quan tâm đến người khác nữa!

Thật sự cho rằng Lệ Minh Viễn anh đây không có gì chuyện để làm, thích xen vào việc của người khác lắm à?

Bỗng nghe thấy Tần Nghĩa đang đứng ở một bên nói: “Không cần… Chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết. Noãn Tâm, em về nhà ngủ trước đi. Tối hôm nay khiến em bị dọa sợ rồi, chờ đến khi nào giải quyết xong chuyện này, anh sẽ dẫn em ra ngoài ăn mấy món ngon, coi như đền bù cho em.”

Tô Noãn Tâm nói anh ta là người bạntốt của cô. Còn chú động nhờ Lệ Minh Viễn chăm sóc cho anh ta. Sự quan tâm này khiến anh ta rất cảm động.

Quả nhiên trong lòng Noãn Tâm có anh ta… Cho dù bây giờ về nhà bị đánh chết, giờ phút này anh ta có chết cũng không cảm thấy hối tiếc.

Lệ Minh Viễn cau mày nói: “Có đi hay không?”

Tô Noãn Tâm biết Lê Minh Viễn không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Vốn dĩ nửa đêm thường là lúc đang ngủ ngon lành, vậy mà lại bị cô gọi ra ngoài cứu mạng.

Nếu là cô thì cô cũng sẽ mất kiên nhẫn.

Cô lập tức thay đổi sang thái độ tốt, nói: “Đi đi, đi đi, lúc này đi là quá ổn… Tôi sẽ bắt taxi về nhà”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.