Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 627



Chương 627: Anh muốn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không hả?

Bạch Kỳ Sương gật đầu nói: “Cám ơn ông Ngô đã dạy dỗ. Vậy thì Minh Dao và Noãn Tâm tôi sẽ giao cho ông dạy dỗ.”

Ông Ngô gật đầu, Bạch Kỳ Sương rời đi.

Tô Noãn Tâm dẫn Minh Dao đi khắp nơi trên phim trường.

Bất giác, cô cảm thấy có một đôi mắt lén lút lướt qua họ.

Nhiếp Hạo đau đầu suy nghĩ. Ban đầu, việc giết hay không giết Tô Noãn Tâm là điều anh không muốn làm, giờ lại có thêm một cô nhóc nữa phải bị giết.

Nhưng mà đó là mệnh lệnh của Kỷ Vân Như, rất khó để anh ta đi ngược lại nó.

Không ai biết, anh ta chính là nô lệ do Kỷ Vân Như nuôi dưỡng, cả đời này thì anh ta chỉ có thể sống vì bà ta.

Chỉ có thể làm theo lệnh của bà ta.

“Chị ơi, người kia là ai vậy!” Minh Dao đột nhiên nhìn về hướng Nhiếp Hạo và nói.

Tô Noãn Tâm theo ánh mắt của cô bé mà nhìn sang, nhưng mà không thấy gì.

“Không ai ở đó mà?”

“Vừa nãy có ạ, chỉ là không biết tại sao anh ta lại bỏ đi sau khi em nhìn thấy anh ta?”

“Em có hoa mắt không?”

“Không có, thực sự có người.”

“Có lẽ là người trong đoàn phim.

“Được rồi.

Chị ơi, chị hãy tiếp tục kể chuyện cho em nghe đi.

“Được thôi.

Vào ngày thứ ba sau khi Tô Noãn Tâm và Minh Dao gia nhập đoàn phim thì Tô Noãn Tâm bắt đầu quay cảnh đầu tiên.

Trong phim khoa học viễn tưởng, cô ấy đóng vai một người máy nên có nhiều cảnh bay lượn trên bầu trời, vì vậy phần lớn thời gian trong ngày đều là những cảnh quay bằng dây cáp.

Trong một cảnh quay, Tô Noãn Tâm bị treo trên không.

Nhiếp Hạo đứng cách đó không xa, nhìn thân hình gầy gò, đôi mắt trở nên u ám không giải thích được.

Nếu dây cáp bị hỏng thì Tô Noãn Tâm không tàn cũng chết có đúng không?

Chỉ nghe thấy người trong bộ phận cáp của đoàn phim đột nhiên hét lên: “Xin hãy chú ý, đây là cháu gái của ông Ngô. Trước khi cô ấy sử dụng bất kỳ đạo cụ nào, hãy kiểm tra kỹ càng! Kể cả dây cáp, hiểu rõ chưa”

Tất cả các những người đạo cụ cùng đáp: “Vâng.” Nhiếp Hạo: “

Có vẻ như thủ đoạn này không được rồi.

“Anh có chuyện gì vậy?” Đột nhiên, giọng ông Ngô vang lên bên tai Nhiếp Hạo.

Nhiếp Hạo hoàn hồn, ngơ ngác nhìn ông ta của mình: “Cái gì?”

“Anh cứ nhìn chằm chằm cháu gái tôi làm gì? Đừng nói là thằng nhóc anh thích con bé đó! Tôi kiên quyết không đồng ý! Anh lớn gần gấp đôi con be đó! Đừng nghĩ đến chuyện trâu già gặm cỏ non!”

Khóe miệng Nhiếp Hạo giật giật nói: “Ông Ngô, ông lo xa rồi.”

“Tốt nhất là tôi lo xa! Hừ hừ!”

Vốn là ông lo xa rồi.

“Cô nhóc, lại đây!”

“Ông nội có chuyện gì vậy? Vừa nãy cháu quay cũng được mà?”

“Cũng được cái mông! Cho cháu làm người máy, cháu thực sự nghĩ rằng cháu là một người máy à? Người máy trong phim của ông bên trong thực sự là một người máy, nhưng bên ngoài thì nó vẫn là con người! Lúc ban đầu không có cảm xúc của con người. Nhưng sau này tiếp xúc với con người thì sẽ có, hiểu chưa!”

“Vậy là có hay không?”

“Không phải tất cả, cháu không thể quên rằng trong xương của cháu là một người máy. Cái này thật sự quá phức tạp!

Tô Noãn Tâm cảm thấy mình chưa nghiên cứu kỹ về vai diễn này, vì vậy cô không thể không nhìn Nhiếp Hào nói: “Ảnh đế Nhiếp, tôi nhớ anh đã đóng một vai tương tự.

Nhiếp Hạo nhẹ giọng nói: “Sau đó thì sao?”

“Khụ, anh có thể chỉ giáo cho tôi được không?”

“Không được.”

“Nhiếp Hạo! Đó là cháu gái của tôi, anh có thể cho chút mặt mũi không hả? Anh muốn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không hả?”

Giọng nói ông Ngô đầy đe dọa. Nhiếp Hạo thờ ơ đáp: “Được.

Tô Noãn Tâm lập tức mở to mắt và cười: “Cảm ơn ảnh để Nhiếp tận tình chỉ giáo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.