Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 660



Chương 660:

Đừng dễ tin tưởng bất cứ ai trên thế giới này!

“Hå?”

Tô Noãn Tâm tỏ vẻ khó hiểu, ngước mắt lên nhìn anh.

Lệ Minh Viễn nhìn vào đôi mắt thanh tịnh tới đáy, xinh đẹp như một hồ nước trong veo của cô, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng hơn: “Còn nhớ rõ chuyện bị đánh thuốc ở nhà họ Lâm không?” “Nhớ rõ… “Cho nên đến một điểm phòng tránh đối với người khác cũng không có? Hả?

Hơn nửa đêm đi đến phòng một người đàn ông mới quen biết không lâu để đùa giỡn?” “Chú à, em sai rồi…” “Thừa nhận sai lầm có ích gì không? Tô Noãn Tâm… cuộc sống là của em. Nếu như bị hủy hoại, sẽ không có đường quay đầu lại.”

Lúc này Tô Noãn Tâm cũng có chút sợ hãi, sắc mặt tái nhợt nói: “Chú… Nhiếp Hạo có phải là người xấu không?” “Trước mắt, không nên đến nỗi nào… Những chắc chắn không phải người tốt lành gì. Anh nghi ngờ anh ta và Kỷ Vân Như có quan hệ, đã để Lý Mạnh phải người đi điều tra!” “Hả? Nhiếp Hạo và Kỷ Vân Như có quan hệ?” Tô Noãn Tâm kinh ngạc hỏi. “Chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ xác đáng nhưng tám chín phần mười… Theo lời Tần Thiên nói, chính Lục Viễn Phương đã uy hiếp Kỷ Vân Như bằng cách dùng tính mạng của con trai Kỷ Vân Như nên Minh Dao mới thoát khỏi nguy hiểm.”

Tô Noãn Tâm không khỏi hít một hơi lạnh nói: “Vậy nếu đúng là Minh Dao trốn khỏi từ tay Kỷ Vân Như… thì chuyện xảy ra đêm đó thật sự liên quan đến bà ta!”

Lệ Minh Viễn thờ ơ nói: “Kỷ Vân Như từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, tính cách kiêu ngạo và độc đoán, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp… Là một nhân vật tàn nhẫn, nếu thật sự do bà ấy tự mình ra tay… Năm đó Bạch Kỳ Sương chính là ví dụ tốt nhất.

Dựa vào lòng căm thù của bà ấy đối với Bạch Kỳ Sương và Minh Dao, theo lệ thì Minh Dao…

Nếu thật sự đi theo em, nó hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ gì nữa.

Em cũng sẽ không có một kết thúc tốt đẹp… Vì vậy, chuyện này vẫn còn điểm kỳ quái, chờ sau khi điều tra mới có thể hiểu rõ sự thật”

Bạch Kỳ Sương năm ấy, sống không bằng chết cùng lắm thì cũng chỉ trong giây phút đó.

Nếu không phải biết mình mang thai Minh Dao thì làm sao còn mặt mũi nào mà tiếp tục sống! Tô Noãn Tâm nghe vậy, toàn thân trở nên lạnh buốt, trong lòng cảm thấy hoảng sợ. Lệ Minh Viễn ôm cô chặt hơn.

“Ngoan… Đừng sợ, anh đã trở về rồi, sẽ bảo vệ em thật tốt”

Tô Noãn Tâm khịt mũi nói: “Nhưng chú ơi, ăn Không phải lúc nào chú cũng có thể ở bên bảo vệ em được”

“Cho nên Tô Noãn Tâm, em đã hơn hai mươi tuổi… Không còn là đứa trẻ mấy tuổi… Em nên tìm hiểu một số vấn đề thường thức để đề phòng.

“Chú… học như thế nào?”

“Chỉ cần đừng dễ tin tưởng bất cứ ai trên thế giới này! Nếu lần sau em gặp phải tình huống tương tự, anh sẽ không ngăn cản em học kỹ năng diễn xuất với những diễn viên mạnh hơn mình, chơi với họ, khiến bản thân trở nên tốt hơn và ước mơ của mình thêm một bước..

. Nhưng Tô Noãn Tâm, bất cứ là làm chuyện gì trên đời này, vẫn có rất nhiều cách…”

Đáy lòng Tô Noãn Tâm không khỏi khẽ động nói: “Ví dụ” “Ví dụ như… em có thể gọi hai vệ sĩ mà anh đã giao cho em, mở cửa phòng khách sạn, để họ canh gác bên ngoài.”

Tô Noãn Tâm khẽ trừng mắt: “Nhưng thế này… Mọi người sẽ không nghĩ rằng em đang đề phòng anh ta… mà có ý kiến với em chứ?” – Đối với người bình thường, lòng tin giữa người với người là rất quan trọng.

Nếu như người xung quanh bạn tỏ ra không tin tưởng bạn và đề phòng bạn ngay từ đầu, như vậy đổi lại là ai cũng sẽ không tiếp xúc nhiều hơn với người này, đúng không? Làm vậy có thể kết bạn ư?

Tô Noãn Tâm cảm thấy mờ mịt. Lệ Minh Viễn lấy ngón tay gõ trán của cô nói: “Thật là có bao nhiêu ngốc nghếch? Sao không nói là anh hoặc là ông Ngô cưỡng ép sắp xếp người ở bên cạnh em, em chỉ là bất đắc dĩ?”

Trực tiếp loại trừ bản thân mình ra ngoài là được rồi. Xem như Lê Minh Viễn đã hiểu rõ ràng. Hai mẹ con Tô Ngọc Mỹ và Tô Noãn Tâm đều rất thông minh, trí não cũng rất tốt. Nhưng trong lòng lại không chứa gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.