Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 664



Chương 664: Dù trời sập, cũng có cháu chống đỡ

Hơn nữa, không hẳn là cấm cô ấy làm điều mình thích.

Mà là… đang thử dò xét thái độ của anh sau chuyện này.

Trong lòng sẽ có khúc mắc ư?

Phải nói rằng Tô Ngọc Mỹ thực sự là một người mẹ tốt.

Thương yêu con gái của mình vô điều kiện.

Không hiểu sao, Lệ Minh Viễn có chút ghen tị với tình cảm giữa hai mẹ con họ.

Nhưng khi nghĩ rằng một người mẹ tốt như vậy là mẹ của cô gái nhỏ của anh… Dường như Lệ Minh Viễn không còn ghen tị nữa.

Bởi vì cô gái nhỏ nói, mẹ đã chia cho anh một nửa.

Mà Tô Ngọc Mỹ đối xử với anh như con ruột của mình, tất cả đều chân thành và không một chút thái độ giả dối nào.

Lệ Minh Viễn là người nhạy cảm nhất với những vấn đề gia đình này… Anh không thể để bất kỳ hơi ẩm nào trong mắt mình.

Vì vậy, anh vẫn rất chính xác trong việc đánh giá người.

Sau khi ăn khuya xong, Tô Noãn Tâm xin Lệ Minh Viễn rằng muốn ngủ cùng với mẹ cô.

Lệ Minh Viễn đồng ý không do dự.

Người đàn ông đã ăn no rồi mới dễ nói chuyện! Tô Noãn Tâm vui vẻ ôm gối, chuẩn bị đi tìm Tôi Ngọc Mỹ để ngủ cùng.

Lệ Minh Viễn khó hiểu: “Trong phòng dì Tôi không có gối sao?”

Tô Noãn Tâm chớp mắt nhìn anh nói: “Có… nhưng trên gối không có mùi hương của chú! Em muốn ngủ với mùi của chú!”

Lệ Minh Viễn… đã bị một cô bé trêu chọc dễ dàng như vậy.

Cho đến khi tắt đèn đi ngủ, nằm vật ra giường, khóe miệng anh vẫn cong lên.

Tâm trạng rất tốt… Vừa về nước cũng không bị lệch múi giờ, trải qua một đêm ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, Tô Ngọc Mỹ và Lệ Minh Viễn ăn sáng xong liền đi đến công ty.

Cả hai một trước một sau cùng dừng xe và bước xuống.

Tô Ngọc Mỹ cười nói: “Minh Viễn, cháu đi trước đi.”

Lệ Minh Viễn nhẹ giọng nói: “Dì Tô, chúng ta cùng nhau đi.”

Tô Ngọc Mỹ ngạc nhiên: “Sẽ bị nhìn thấy.” – Lệ Minh Viễn cười nhạt đáp: “Không giấu” được…

Lần trước Noãn Tâm đến thăm dì ở phòng tài vụ. Rất nhiều người trong công ty đã nhìn thấy, cũng biết cô ấy là con gái của dì… Sau đó mối quan hệ bị phanh phui trên Facebook, mọi người đều biết. Nếu dì Tô tiếp tục giấu diếm, mới chính là giấu đầu hở đuôi” Tô Ngọc Mỹ dở khóc dở cười: “Chuyện này… từ nay về sau dưới danh nghĩa mẹ vợ của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh, dì làm sao có thể đi làm được?”

“Chuyện nên như thế nào thì cứ để nó như thế đó. Dù trời sập cũng có cháu chống đỡ, không sao.”

“Vậy được rồi… Haiz, có lẽ lát nữa đến văn phòng sẽ bị hỏi lung tung cho mà xem”

“Ai dám hỏi? Để họ lên tầng cao nhất tìm cháu?

Cháu sẽ đích thân nói cho họ biết?”

Tô Ngọc Mỹ dở khóc dở cười phát hiện ra rằng con rể tương lai của mình thậm chí còn pha trò với bà.

Một người nghiêm túc như vậy đột nhiên thay đổi phong cách. Đoán chừng là do đứa nhóc Noãn Tâm kia làm hư mất…

Nhưng mà như vậy cũng tốt, cảm giác người một nhà gần gũi hơn.

Bà cười nói: “Hay là cứ tạm biệt, dì sợ làm người khác kinh hãi trong chốc lát… Nhân viên công ty đều sợ cháu mà”

“Vậy ngày thường, có ai nói xấu cháu trước mặt dì Tô chưa?” “Ai dám… Hiếm có ai dám nói chuyện riêng tư về cháu .

Hai người đi cạnh nhau và cùng nhau bước vào thang máy ở hầm để xe.

Hai người tình cờ gặp những nhân viên khác của công ty trên đường đi, những người biết câu chuyện bên trong rất ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng tiếp nhận nó. Ai không biết thì cái cằm đã sắp rơi xuống đất.

Sau khi lên đến tầng mười tám. Tô Ngọc Mỹ cười nói: “Vậy thì Minh Viễn, dì đi làm trước”

“Dì Tô đi từ từ.”

Nhân viên phòng tài vụ đi ngang qua tháng máy nhìn thấy cảnh này thì gần như bị điện giật không thể bước đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.