Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 670



Chương 670

“Không phải! Là trước đó tinh thần của cháu không được tốt… Mắt có quầng thâm lớn, nghỉ ngơi không tốt, nên anh ấy bắt cháu ở nhà hai ngày để chăm sóc thật tốt, ông nhìn xem, cháu mỗi lần được bồi bổ, da dẻ hồng hào, cháu lập tức quay lại báo đáp!”

Ông Ngô cũng không thèm chấp nhặt với cô, hỏi: “Con bé kia đâu?”

“Minh Dao a?”

“Đang ở chỗ mẹ con bé!”

“Bạch Kỳ Sương tốt hơn chút nào không?”

“Đã ra viện rồi, đang nghỉ ngơi ở nhà.”

“Khi nào thì có thể quay lại đóng phim?”

“Dạ? Đã đến phần diễn của Minh Dao rồi sao?”

“Thật ra là chưa. Vì cảm thấy, trong đoàn phim này đã quen có hai đứa, thiếu hai đứa cảm giác không quen, một người đã trở về rồi, còn một người nữa cũng đến lúc phải về rồi chứ.”

“Ha ha ha, hóa ra là do ông nhớ chúng cháu sao! Việc này còn khó nói ạ, cháu lập tức gọi điện thoại để chị Ngô đưa Minh Dao tới đây.”

“Nhớ đến ai! Chỉ là ông muốn ăn thịt hun khói, không có ai làm đồ nhắm và rượu cho ông thôi!”

“Biết rồi biết rồi, tối nay sẽ làm ngay cho ông!”

Ông Ngô vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Hừm, như thế còn tạm được!”

Trong đoàn phim lại nhìn thấy Nhiếp Hạo, Tô Noãn Tâm trong lòng rất phức tạp.

Anh ấy nói, Cho dù trong chuyện này Nhiếp Hạo cũng là bị lợi dùng, nhưng anh ta cũng không phải dạng hiền lành gì. Nếu chuyện này và Nhiếp Hạo có liên quan, như thế chắc chắn Nhiếp Hạo dính dáng đến người Kỷ Vân Như.

Kỷ Vân Như hận không thể để một dao giết chết cô giáo của cô và Minh Dao, mỗi lần đều do cô xuất hiện phá hỏng chuyện tốt của Kỷ Vân Như, mỗi lần đều khiến Kỷ Vân Như tức chết đi được.

Giữa cô và bà ta, sớm đã là hai phe đối lập.

Chỉ sợ trong lòng Kỷ Vân Như bây giờ cũng đang hận không thể thiêu rụi luôn cô.

Nhưng trước khi anh ấy điều tra làm rõ sự việc, thái độ của cô với Nhiếp Hạo, vẫn chưa thể biểu hiện quá rõ ràng.

“Hi, Ảnh đế Nhiếp.” Tô Noãn Tâm như thường ngày chào hỏi Nhiếp Hạo Thái độ của Nhiếp Hạo lại cực kỳ lạnh nhạt, hướng phía cô thể hiện vẻ mặt hờ hững gật đầu, sau đó đi vào phòng trang điểm.

Tô Noãn Tâm cũng phải trang điểm, cùng đường với anh ta, nên đi sau lưng anh ta cùng nhau đi vào phòng trang điểm.

Thợ trang điểm của đoàn phim đều ở bên trong, lúc chờ đợi thì ngồi nói chuyện phiếm, thấy hai người một trước một sau đi vào, bên trong phòng lập tức yên lặng “Ảnh đế Nhiếp, anh thay quần áo trước đi.”

Nhiếp Hạo một mình, cầm bộ trang phục diễn sắp phải mặc để quay phim đi vào phòng thay quần áo.

Tô Noãn Tâm cũng bị thợ trang điểm đưa cho bộ đồ diễn, đi tới phòng thay đồ ngay cạnh phòng thay đồ của Nhiếp Hạo.

Lúc đi ngang qua phòng thay đồ của Nhiếp Hạo, chỉ nghe thấy bên trong vọng ra âm thanh một tiếng rít đau đớn khe khẽ.

Nhiếp Hạo vô cùng chịu đựng, không hề kêu rên thành tiếng .

Trên lưng hằn một vết roi rất sâu, là Kỷ Vân như đã trừng phạt hậu quả anh ta gây ra.

Tô Noãn Tâm nghe thấy tiếng động, hơi sững sờ một chút, nhưng cũng không quá để ý, tiếp tục đi sang phòng thay đồ ở bên cạnh thay quân áo.

Đến khi quay phim, Ông Ngô cho bọn họ quay cảnh tiếp theo, nói chuyện có hơi hưng phấn, đến khi nói xong, còn dùng sức võ vai Nhiếp Hạo cười ha hả nói: “Thế nào, chàng trai, có tự tin quay cảnh tiếp theo không?”

Nhiếp Hạo đau đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, khuôn mặt, cũng hơi nhăn nhó Tô Noãn Tâm mới phát hiện ra hôm nay Nhiếp Hạo có gì đó không đúng Nhiếp Hạo hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Tôi văn ổn… Câu này ông phải hỏi cô nhóc này mới đúng: “Noãn Tâm, cháu có tự tin không?”

Tô Noãn Tâm thành thật lắc đầu nói: “Không phải quá nguy hiểm… Nhưng có một chút…Dây cáp bảo hộ, lần này được treo lên khá cao”

“Thế nào, Cô nhóc đang sợ hãi?”

“Ngược lại là không, ông nội để cháu thử trước một chút”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.