Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 680



Chương 680

“Làm sao so được với tình cảm của tôi và cô nhóc, tôi cần gì phải đi chia rẽ?’

“Ý của cậu là tình cảm giữa tôi và con bé không tốt bằng tình cảm giữa cậu và nó ?’

“Ông Ngô nghĩ như thế nào… cũng được.”

Tô Noãn Tâm cảm thấy… quan hệ giữa ông Ngô và anh giống như mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu là kẻ thù không đội trời chung.

Gặp mặt, là có thể bắt đầu giao tranh ngày được, không biết khi nào mới chấm dứt. ở trong tình huống này không ai có thể can ngăn được, cô chỉ một mình ăn cơm, sau đó gặp cho người này một đũa đồ ăn, gắp cho người kia một đũa đồ ăn.

Cuối cùng cũng có thể suôn sẻ ăn xong bữa cơm, không xảy ra việc đập đồ lật bàn.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Noãn Tâm đưa Lệ Minh Viễn ra khỏi đoàn phim.

“Anh à, anh đừng tranh chấp với ông nữa… Ông ấy, là do độc thân cả đời, cực kỳ quái gở ! Lời nói hơi độc ác một chút, thích tìm kiếm cảm giác tồn tại trong lòng người khác, nhưng thật ra lòng dạ rất hiền lành.”

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Anh biết ‘

“Vậy mà anh còn tranh cãi cùng ông, khiến ông ấy mỗi lần đều tức giận đến quá sức?’

“Em đã từng thấy hình ảnh đạo diễn Khương và Ngô Thu bị chửi cho mất mặt chưa?”

Tô Noãn Tâm gật đầu.

“Được nhìn thấy hình ảnh hung ác của ông ta khi mắng chửi người trong đoàn phim chưa?” Tô Noãn Tâm lại gật đầu.

Lê Minh Viễn nói: “Anh không muốn cũng bị mắng như thế, nên phải có khí phách trước mặt ông ta… Cho ông ta biết, không phải người dễ trêu chọc, nếu không, kết quả sẽ giống những người kia”

Tô Noãn Tâm suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy như thể cũng rất có lý.

Cô dùng vẻ mặt kính trọng nhìn Lệ Minh Viễn nói: “Anh thật là lợi hại! Những chuyện thế này cũng có thể phân tích rõ ràng.’

“Nếu nhìn bằng cả tấm lòng, có thể phát hiện rất nhiều nhiều thứ mà người khác không thể nhìn thấy… Ông Ngô rất tốt, cũng là nhà nghệ thuật đứng đầu rất đáng tôn trọng. Nhưng chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc, chúng ta phải nuông chiều ông ta, đối với ông ta như vậy cũng không phải điều tốt”

“Đúng nha… Nếu càng quen được nuông tính cách càng xấu đi. Sau này không ai thèm để ý ông ấy nữa,ông ấy sẽ trở thành ông già rất đáng thương… Nhưng anh, không phải cũng luôn luôn nuông chiều em sao?

“Em không giống…”

“Không giống chỗ nào?”

“Em có tôi…Tôi sẽ không bao giờ không quan tâm em.”

“Nhưng lỡ có một ngày, em được cưng chiều đến không coi trời đất ra gì, tất cả mọi người đều không chịu được em, nói chuyện cũng không muốn nói với em nữa?’

“Tôi cưng chiều, tôi sẽ có trách nhiệm.”

Tô Noãn Tâm cảm thấy không ai trên đời này có thể nói chuyện ngọt ngày bằng anh.

Cảm giác nghe nhiều những câu nói như thế này, tưởng như lỗ tai cũng sẽ có thai được.

Cô cười đến mức cả mặt rạng rỡ, kéo cánh tay Lệ Minh Viễn, đưa anh ra khỏi đoàn phim.

Cuối cùng, hướng phía Lệ Minh Viên phất phất tay nói: “Anh à, em rất nhớ anh! Phải nhớ nghĩ tới Lệ Minh Viên ngồi trên xe, nhìn-thấy khuôn mặt cô nhóc tràn đầy nụ cười tươi sáng… Cảm thấy tươi đẹp nhất trên thế gian này cũng chỉ có thể như thế.

Nụ cười rực rỡ của cô nhóc nhà anh, đẹp hơn tất cả.

Bất kể nhìn bao nhiêu lâu, cũng không thấy chán.

Gần đây Tô Noãn Tâm phát hiện một chuyện rất thần kỳ.

Trong đoàn phim Nhiếp Hạo lại có thể chủ động dạy cô diễn xuất.

So với những thứ Bạch Kỳ Sương dạy là một loại kỹ thuật diễn xuất khác… Loại trình độ diễn xuất này của Nhiếp Hạo, hoàn toàn hòa mình vào câu chuyện Rất nhiều diễn viên diễn xuất, có thể diễn xuất rất thần thái, nói trôi chảy lời thoại… Động tác nào cũng rất phù hợp, như vậy được coi như là diễn xuất, nhưng lại không được gọi là kỹ thuật diễn xuất.

Bởi vì diễn xuất như vậy nên vai diễn cũng không có tâm hồn.

Những diễn viên có kỹ thuật diễn xuất thật sự, thì khi diên xuất, bản thân sẽ tự thổi hồn vào trong vai diễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.