Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 698



Chương 698

“Chúng ta vào khách sạn thuê một phòng rồi chơi chứ?”

“Phiền phức quá, ở đây thôi!”

Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng, vô cùng sốt sắng muốn thưởng thức người đẹp trước mặt.

“Em chắc chứ?”

“Chắc chứ sao không? Ông ngồi đó đừng nhúc nhích, để tôi phục vụ ông, được chứ?”

“Được!!” Được phục vụ bởi người đẹp chất lượng như vậy, ông ta khó lòng mà không chết mê chết mệt Khuôn mặt người đàn ông tràn đầy mong đợi.

Nhưng những gì chờ đợi ông ta ở phía trước chính là… sự tuyệt vọng.

Chỉ với một cước, Tô Noãn Tâm vô cùng khí thể vung mạnh cú đá của mình với tốc độ mà người thường không thể đạt tới, trực tiếp giảng vào hạ bộ giám đốc Lý.

Cả gian phòng vang lên tiếng thét của người đàn ông như thể đang giết thịt heo.

Chẳng mấy chốc, ông chủ quán lẩu đã hoảng hốt, vội vã chạy tới.

“Ấy chết, giám đốc Lý!! Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Noãn Tâm thẳng thừng nói: “Ông ta cưỡng hiếp chị họ tôi nên tôi dạy cho ông ta một bài học! Gọi xe cứu thương cho ông ta đi, viện phí tôi chi trå.”

Ông chủ quán lẩu bấy giờ đã vô cùng tức giận, không nhịn được liền nói: “Cô có biết ông ấy là ai không? Cô nghĩ rằng chỉ cần cô bồi thường bằng cách chi trả viện phí là sẽ được cho qua sao?”

“Vậy thì ông biết tôi là ai không? Ông nghĩ rằng tôi là loại người vung tiền bừa bãi cho xong việc ư?” Trương Bảo Hồng lập tức nói: “Em họ tôi chính là bà chủ của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh đấy!

Ông chủ quán lẩu há hốc mồm kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.

Đây chính là vị hôn phu mà tổng giám đốc Lê đích thân công khai trên mạng xã hội đấy ư?

Ông ta bấy giờ sắc mặt liền thay đổi chóng mặt: “Đây là cô Tô sao, tôi có lỗi với cô… Mong các vị bao dung độ lượng tha thứ cho kẻ bụng dạ hẹp hòi như tôi, cô muốn xử lý chuyện này như thế nào, tôi liền xử lý theo ý cô.

“Ông đưa người này vào viện trước đã, lấy mạng đền mạng, vậy nên tôi cũng không mong ông ta.chết, phân còn lại, ông cứ tìm Lệ Minh Viên mà giải-quyết”

Cô vẫn nhớ, Lệ Minh Viễn đã nói với cô nhiều lần rồi.

Xảy ra chuyện gì anh ấy cũng sẽ lo liệu, nên cô không cần phải sợ.

Dương Diễm bị dọa đến kinh hãi, khuôn mặt chuyển-sang một màu trăng bạch.

Nhân lúc đó liên đi vào nhà vệ sinh, báo cáo sự việc cho Lý Mạnh.

Lý Mạnh cau mày nói: “Cô đợi chút để tôi hỏi tổng giám đốc, sau đó mới trả lời cô được.”

“Được rồi, thư ký Lý… Noãn tâm trở thành như này, thực sự dọa tôi sợ chết khiếp rồi.

Lý Mạnh cũng cảm thấy , nếu Noãn Tâm cứ tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ phức tạp.

Tinh thân sau này sẽ không ổn định!

Lệ Minh Viên nghe xong, lòng mày khẽ nhếch lên: “Cô nhóc làm vậy không sai, ông ta đáng bị như vậy”

Lý Mạnh chỉ biết dở khóc dở cười: “Giám đốc anh không thể để cô Tò cứ tiếp tục như vậy được.

Lê Minh Viên lãnh đạm nói; “Để cho cô nhóc của tôi thay người khác mà dạy dỗ ông ta? Loại người này chết cũng không thương tiếc “

“Nhưng mà giám đốc… anh không thấy hành động của cô Tô như vậy là quá bạo lực sao? Nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, làm sao mà khá lên được?”

Chuyện này thực sự đã trở thành một vấn đề cần phải giải quyết.

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Chiều nay anh không cần sắp lịch làm việc cho tôi đâu…”

“Giám đốc, anh muốn ra ngoài một chuyển à?”

“Tôi đi đón cô ấy ví Với tình trạng này của cô nhóc nhà anh, tốt hơn hết là anh nên trông coi cô ấy cẩn thận chút, như vậy sẽ yên tâm hơn.

Nếu không, đến cả Lý Mạnh cũng sẽ bị kinh động… Lệ Minh Viên thấy tâm tình anh vì vậy mà trở nên khó chịu mất.

Mặc dù cô nhóc không gây ra vấn đề gì lớn, nhưng cũng đủ khiến mọi người cảm thấy bất an.

Vậy nhưng, điều gì sẽ xảy ra trong trường hợp tin tức tiếp theo được báo cho anh chính là cô nhóc của anh bị thương?

Lệ Minh Viên sẽ không bao giờ để điều này xảy đến!

Dương Duệ sau đấy nhận được câu trả lời của Lý Mạnh, vân là không sao cả, Vậy nên cô lại yên tâm trở về phòng.

Trong phòng ăn, các món lẩu đã được bày sẵn lên bàn.

Trương Bảo Hồng vẫn chưa chịu rời đi, cô ta ngồi vào ghế cạnh Tô Noãn Tâm, vẻ mặt vô cùng bất an: “Lệ Minh Viễn…”

“Chị muốn trở thành diễn viên trong ngành giải trí phải không?”

“Đúng vậy… Em họ, em có thể giúp chị không?”

“Chị có biết để sống sót trong giới giải trí khó khăn như nào không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.