Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 702



Chương 702

“Nhưng mẹ à, con cũng hiểu được diễn xuất của sư tỷ. Trước kia lúc sư tỷ vừa quen con, chị ấy đã bảo với con là đóng phim rất thú vị, nếu không muốn làm chính mình thì có thể chọn làm một người khác. Con dựa vào đó nên mới dần dần khá hơn.

Bạch Kỳ Sương khó hiểu nhìn cô bé: “Ví dụ?”

“Ví dụ… con không muốn làm chính mình thì sẽ làm sư tỷ. Sau khi bắt chước chị ấy, con cảm thấy mỗi ngày đều tràn đầy niềm vui!”

Mọi người lập tức không nói nên lời. Minh Dao thật sự không phải là con nít bình thường. Cô bé rất thông minh, thông minh hơn nữa đứa trẻ cùng lứa tuổi, hơn nữa còn rất nhạy cảm. Thứ mà anh cho rằng cô bé không hiểu, thực tế cô bé đều biết hết.

Tô Noãn Tâm không nhịn được nói: “Minh Dao, nếu em ở trong tình huống của chị thì em sẽ làm thế nào?”

Minh Dao nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu là em không thể phân biệt được hiện thực với phim ảnh… thì em sẽ tổn thật nhiều thời gian để phân biệt!”

“Tốn thật nhiều thời gian?”

“Vâng, tăng thêm ấn tượng cho chính mình. Không phân biệt được thì em sẽ không ngủ được! Ép mình phải phân biệt rạch ròi, cuối cùng tóm lại sẽ thành công thôi. Chứ lỡ mất ngủ mãi thì cực khổ lắm!”

Tô Noãn Tâm chớp mắt nhìn Lệ Minh Viễn: “Chú ơi, hay là tối nay em thử xem?”

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Minh Dao sẽ ở lại với em.

“Em có thể giúp đỡ giám sát sư tỷ, tán gẫu với chị ấy.

“Ngoài ra sư tỷ của em còn gặp phải một vấn đề nữa…

“Vấn đề gì a?”

“Cô ấy bị tẩu hỏa nhập ma, không phân biệt được hiện thực và vai diễn. Vai diễn yêu đương với Nhiếp Hạo mà biến thành cô ấy không thể yêu Nhiếp Hạo, chỉ thích anh…

Bạch Kỳ Sương và Minh Dao đều có thể nhận thấy rõ ràng vẻ mặt đắc ý của người đàn ông này khi nói câu đó. Khóe miệng Bạch Kỳ Sương run rẩy “Vậy thì tình huống này… còn nghiêm trọng hơn.

“Cho nên, nếu Minh Dao có cách thì giúp sư tỷ nhiều một chút. Làm xong, anh Lệ sẽ cảm ơn em, thế nào?”

Đôi mắt Minh Dao sáng ngời: “Vậy em có thể đưa ra điều kiện không?”

“Điều kiện gì?”

“Em muốn tham dự tiết mục đó với ba!” Minh Dao chỉ vào màn hình TV trong phòng khách. Ba người đều nhìn về phía TV, bên trong đang chiếu tiết mục gia đình, ba dẫn con đi du lịch…

Lệ Minh Viễn im lặng nhìn Bạch Kỳ Sương. Sắc mặt Bạch Kỳ Sương trắng bệch. Khóe miệng Tôi Noãn Tâm run rẩy: “Trời đất, Minh Dao, em chơi lớn thật đấy!”

“Không được hả anh Lê?”

“Chuyện này phải hỏi mẹ em. Anh nghĩ Lục Viễn Phương sẽ rất vui lòng, còn làm được hay không thì anh không biết. Bạch Kỳ Sương cười khổ: “Minh Dao, đừng bướng nữa.”

“Vậy mẹ tham gia với con cũng được. Con muốn tham gia tiết mục đó.

“Minh Dao, mẹ sẽ không tái xuất trên màn huỳnh quang nữa đâu.

Thấy vẻ mặt Bạch Kỳ Sương khó xử, Tô Noãn Tâm vội nói: “Hay là Minh Dao, em giúp chị đi, chị sẽ trả ơn cho em, dẫn em tham dự tiết mục này, được không?”

“Chị dẫn em tham gia hả? Hình như cũng được. Nhưng trong tiết mục cũng sẽ yêu cầu ba mẹ cùng xuất hiện mà “Cứ để anh Lệ ra mặt là được.

“Nhưng bọn em không phải là cha con..

“Chú ơi, chú có cách gì không?”

“Đơn giản, kêu Lâm thị lên kế hoạch tổ chức một tiết mục nhi đồng du lịch không cần người nhà là được.”

“Woa! Vậy thì giao cho chủ thu xếp nhé! Em sẽ dẫn Minh Dao cùng lên TV. Minh Dao bị ảnh hưởng, vui vẻ nói: “Ha ha, có sư tỷ đi cùng em, em cũng vui lắm!”

Nhưng trong lòng cô bé vẫn hơi mất mát.

Chẳng lẽ cả đời này, ba mẹ đều không thể đến với nhau được sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.