Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 708



Chương 708: Đồ lưu manh khốn khiếp!

Vô liêm sỉ Vẫn là gương mặt đó, chẳng qua hương vị đã thay đổi, lại thêm Tô Noãn Tâm nhập diễn, khí chất quyến rũ độc đáo của cáo chín đuôi được thể hiện rõ ràng. Lệ Minh Viễn không chống đỡ được, cũng bất chấp thưởng thức.

Chiếc đuôi bông xù đã bị ném vào một góc nào đó. Tô Noãn Tâm mờ mịt: “Chú… có cần phải vội vã đến thế không?

Nhưng Lệ Minh Viễn như mê muội, vừa vào dục môn sâu như biển, từ nay đều thành cầm thú.

Cuối cùng Tô Noãn Tâm chỉ có thể hai tay che mặt. Sau khi kết thúc, cô sắp mệt chết rồi, vừa khóc vừa quấn chăn che người mình mắng: “Sao chú lại như vậy… hu hu… lần nào cũng như vậy!”

Lúc này, Lệ Minh Viễn rất bao dung cô. Đừng nói mắng anh là cầm thú, cho dù mắng mười tám đời tổ tiên nhà anh, anh cũng coi như cô nhóc đang làm nũng với mình.

Sau khi thu thập xong xuôi, Lệ Minh Viễn vào phòng tắm cầm một tấm khăn nóng lau nước mắt trên mặt cho cô, thấy cô còn tức giận trừng mình, anh không khỏi bật cười: “Là lỗi của anh. Nhưng nếu có lần sau, chắc anh cũng không kìm nén được đâu.”

Tô Noãn Tâm suýt nữa tức chết. Câu trước cô còn tưởng anh ta thật sự nhận lỗi, kết quả là câu sau… có chắc không phải là đang khiêu khích cô không?

Sau đó nghe thấy Lệ Minh Viễn nói tiếp: “Ai bảo em… quyến rũ như thế”

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười: “Em mê người quá nên trách em hả?”

“Chẳng lẽ trách anh?”

“Thì trách chú cầm thú, thấy gái sáng mắt! Đồ lưu manh khốn khiếp! Vô liêm sỉ!” Lưu manh? Đã bao lâu anh không nghe thấy xưng hô này nhỉ? Từ lần đầu tiên cô nhóc này tới nhà họ Lệ, sau khi hiểu lầm được giải trừ, cô nhóc chưa từng mắng anh như vậy. Sau hơn nửa năm, không ngờ cô nhóc này lại ngứa ngáy. Anh khẽ híp mắt, giọng nói tràn đầy nguy hiểm: “Tô Noãn Tâm, em muốn làm thêm lần nữa hả?”

Tô Noãn Tâm lập tức cảnh giác ôm chăn: “Chú dám làm thêm lần nữa thử xem!”

“Đồ lưu manh?”

“Chính là đồ lưu manh! Ông chủ chết tiệt! Ức hiếp người ta xong còn đe dọa người ta! Hu hu, sau này em được nghỉ không về nhà chủ nữa đâu! Chú thật nhỏ mọn, em chỉ khiêu khích một câu mà chú cũng ghi thù em, không thương em gì hết…”

Còn khóc nữa? Lệ Minh Viễn nhướng mày: “Anh không thương em hả?”

“Không thương chứ sao!”

“Tô Noãn Tâm, em có tim không?”

“Em không có tim sao sống?”

“ý anh là lương tâm”

“Đương nhiên là có! Chú mới không có! Em thích chú như thế, hình tượng của chú trong lòng em cao lớn như thế, dịu dàng săn sóc tốt với em, nhưng mỗi lần lên giường chú đều ức hiếp người †a, người ta đau chết mất”

“Ngoan, để anh bôi thuốc cho”

“Không cần đâu! Không cho chú bôi chỗ đó đâu”

“Đều thấy hết rồi…”

“Thế cũng không được!”

“Ngoan, đi tắm đi, em tự bôi thuốc cũng được”

“Chú không được nhìn lén đấy nhé”

“Ừ”

Nhưng cuối cùng vân là Lệ Minh Viên bôi thuốc. Tô Noãn Tâm năm trong chăn, không đám ngẩng đầu nhìn anh, thở hổn hển nói: “Ngủ!” sau đó không lên tiếng.

Lệ Minh Viên bất đắc dĩ nở nụ cười, trực tiếp ôm cô vào lòng: “Em có dự định gì không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.