Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 732



Chương 732: Nếu có thể sống trở về, ngày mai mua kẹo que cho em ăn

Gương mặt tài xế của Nhiếp Hạo đã dính đầy máu, trông rất đáng sợ, quay lại nhìn Nhiếp Hạo nói: “Anh Nhiếp, xảy ra tai nạn, có người cố ý tông vào xe chúng ta

Nhiếp Hạo đã nhìn thấy. Một chiếc xe việt dã đang đỗ ở đằng trước, một người đội mũ lưỡi trai màu đen ngồi trên xe. Ánh đèn leo lét chiếu vào trên mặt hắn ta, có thể thấy vết sẹo và gương mặt xấu xí của hắn. Đôi mắt tràn đầy sát khí kia vừa thấy đã biết là sát thủ chuyên nghiệp gì đó.

Nhiếp Hạo nhíu mày, thản nhiên nói: “Còn lái xe được không?” Đầu óc tài xế đều mơ hồ: “Không… không lái được.”

“Đừng sợ, tôi gọi 115 cho anh… anh nằm xuống nghỉ một lát đi, đừng nhúc nhích.”

“Cảm ơn… anh… Tài xế thật sự không chịu được, nằm gục xuống vô lăng.

Nhiếp Hạo cầm di động gọi cho 115, sau đó cúp máy. Sắc mặt Minh Dao đều trắng bệch vì sợ hãi.

“Anh không gọi 113 à?”

Nhiếp Hạo lắc đầu: “Trễ rồi.”

Người trên xe đối diện ép chiếc xe của họ dừng lại, tài xế bị ngất xỉu, sau đó nhảy xuống xe, đi thẳng sang bên này, không chỉ có một người mà ghế sau còn có ba người, tổng cộng cả bốn người đều nhìn như loại người giang hồ. Ánh mắt Nhiếp Hạo tối sầm, nhíu mày nói: “Ra đằng sau ngồi chung với sư tỷ của em.

Minh Dao nhìn anh: “Còn anh thì sao?”

Nhiếp Hạo xoa đầu cô bé, cười nói: “Nếu có thể sống sót trở về, ngày mai anh sẽ mua kẹo que cho em ăn. Còn không được thì nhớ tảo mộ cho anh vào tết thanh minh hằng năm.

Minh Dao chớp mắt: “Anh chết thì không ai tảo mộ cho anh à?”

“Ừ, không có ai.”

Không hiểu sao, trong lòng Minh Dao lại đau nhói. Cô bé nghiêm túc gật đầu: “Vâng, em hứa với anh. Nhưng em càng muốn anh mua kẹo que cho em hơn.

“Anh sẽ cố gắng”

Dứt lời, Nhiếp Hạo kh lưng nhổ chìa khóa xe, mở cửa xe nhảy xuống. Một mình đối mặt với bốn tên giang hồ, còn đều có chút võ công. Minh Dao nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Dưới ánh đèn chiếu rọi, thân thủ của người đàn ông kia lưu loát như sát thủ trong bóng đêm, còn sống sát thủ chuyên nghiệp hơn cả mấy tên giang hồ kia, ra tay nhanh chuẩn ác, cực kỳ lưu loát. Chẳng qua đối thủ đông hơn, cuối cùng Nhiếp Hạo vẫn không thể địch lại.

Tô Noãn Tâm nhổm dậy, mờ mịt hỏi: “Minh Dao, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sư tỷ, chúng ta gặp nguy hiểm, ảnh để Nhiếp xuống xe đánh nhau với bọn bắt cóc.

“Đánh nhau à? Mở cửa ra, chị cũng biết đánh nhau!”

Minh Dao cười khổ: “Ảnh đế Nhiếp đã khóa cửa xe lại, chúng ta không thể xuống dưới, họ cũng không vào được.

“Thế… ảnh để Nhiếp thắng được không?” Tô Noãn Tâm đã tỉnh rượu một nửa, chẳng qua vẫn còn hỗn loạn, đau đầu khó chịu buồn nôn.

“Hình như… đánh không lại. Đám người kia bắt đầu dùng dao găm.

“Không đúng, chẳng phải chủ có phải người bảo vệ chị sao? Họ đâu?”

“Chẳng lẽ họ chỉ bảo vệ chị chứ không bảo vệ người khác?”

Dứt lời, hai người liền thấy hai người đàn ông mặc đồ thường đột nhiên xuất hiện, gia nhập vào chiến trường. Bốn tên giang hồ kia thấy đột nhiên có thêm hai người, thân thủ cũng không kém thì đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu muốn trốn. Một trong số đó nhanh chóng trở lại trên xe, sau đó lái xe tông thẳng về phía chỗ đánh nhau. Mấy người nhao nhao giải tán, mấy tên bắt cóc nhanh chóng chạy lên xe. Trước khi đi, chúng còn nhìn Nhiếp Hạo bằng ánh mắt tràn đầy sát khí, cứ như thể trách anh ta lo chuyện bao đồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.