Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 736



Chương 736: Hai đứa trẻ tự kỷ cùng chơi với nhau

Sắc mặt Lệ Minh Viễn càng tối tăm, nói: “Đi điều tra xem, là Kỷ Vân Như hay là Tần Viên, ngay cả người nhà họ Cổ cũng điều tra!”

Lý Mạnh kinh ngạc: “Sao nhà họ Cổ lại… Cô Tô không phải là con riêng của nhà họ Cố à?”

Lệ Minh Viễn thản nhiên nhìn anh ta, không nói gì, ý rất đơn giản, kêu cậu điều tra thì điều tra đi, sao mà lắm lời thế?

Lý Mạnh biết lúc này anh đang không vui nên không dám tiếp tục ở lại đây xui xẻo. Chung quy tối qua cô Tô xảy ra chuyện mà không báo cho tổng giám đốc một chuyến. Trên internet tung tin đồn cô Tô cua trai trẻ trong gara ngầm từ hôm qua mà vẫn chưa giải thích với tổng giám đốc, có thể thấy được lúc này tổng giám đốc phiền lòng cỡ nào.

Thế mà Tô Noãn Tâm còn không hay biết gì, dẫn Minh Dao tới đoàn làm phim hoàn thành lịch quay hôm nay. Tô Noãn Tâm phát hiện Minh Dao ăn xong cây kẹo que này rồi lại lấy một cây khác trong túi áo, không khỏi kinh ngạc: “Em lấy đâu ra nhiều kẹo vậy?”

Minh Dao cười tủm tỉm nói: “Ảnh đế Nhiếp mua cho em.”

“Phụt… Sao ảnh để Nhiếp lại mua kẹo cho em?”

“Chính anh ấy muốn mua cho em chứ không phải em đòi anh ấy mua đâu”

“Đừng ăn kẹo, ăn nhiều gây hại cho rằng:”

“Em không sợ. Sáng tối em đều đánh răng hằng ngày.

“Vậy cũng không được, dễ bị sâu răng “Em cũng không sợ, cùng lắm thì chờ bị sâu răng, em sẽ nhổ răng rồi đổi răng vàng lắp trong miệng như ông Ngô.

Ông Ngô đang điều chỉnh màn ảnh: “. Cháu cho rằng răng vàng dễ lắp lắm hả? Bây giờ ông đang hâm mộ hàm răng khỏe khoắn của thanh niên đấy nhé, thế mà không biết trân trọng.

“Mọi người chuẩn bị đi, năm phút sau quay phim!”

“Vâng, ông nội.”

Điều khiến Tô Noãn Tâm kinh ngạc là thái độ của Nhiếp Hạo với Minh Dao khác hẳn. Sau khi quay xong cảnh này, hai người ghé lại gần nhau thì thầm gì đó, khi cô tới gần thì hai người không nói gì nữa.

Tô Noãn Tâm: “???” Cái quái gì vậy? Cô bị cô lập à?

Cô không biết rằng Minh Dao đang kể cho Nhiếp Hạo nghe về chuyện của Ngô Thu. Nhiếp Hạo lại phân tích với cô bé không phải là cùng một nhóm người. Minh Dao hỏi anh tại sao, Nhiếp Hạo kiên nhẫn phân tích cho cô bé, Minh Dao vừa nghe vừa gật đầu lia lịa.

Tô Noãn Tâm bị cô lập chạy đi tìm ông Ngô “Ông nhìn họ kìa! Cứ ghé vào cùng một chỗ xì xào, cháu lại gần thì không nói gì nữa, ảnh để Nhiếp còn cho Minh Dao kẹo, sao cháu không biết hai người họ thân nhau từ khi nào vậy?”

Ông Ngô liếc sang bên đó, ánh mắt phức tạp nói: “Ông nhớ Ngô Thu từng nói trước kia con bé Minh Dao hơi đặc biệt, còn nhớ ông chăm sóc nhiều một chút.”

“Đúng vậy, trước kia Minh Dao bị tự kỷ rất nghiêm trọng, không quan tâm tới người khác.

Ông Ngô nhưởng mày: “Vậy thì là hai đứa trẻ tự kỷ chơi cùng nhau thôi, đừng bận tâm.

Tô Noãn Tâm chớp mắt: “Ông nói thế là sao? Chẳng lẽ như cháu nghĩ? Nhiếp Hạo cũng từng bị tự kỷ?”

“Ừ, đến bây giờ thằng bé đó vẫn còn tự kỷ, trừ đóng phim, rất ít khi nó trao đổi với người khác, đa số thời gian đều ở một mình.

“Được rồi, không ngờ còn có thể như vậy”

Tô Noãn Tâm lập tức không nhắc tới chuyện cô lập hay khó chịu gì nữa, còn đồng tình nhìn hai người. Nhưng sau đó cô lại tò mò, những đứa trẻ tự kỷ sẽ có cùng đề tài với nhau sao? Hơn nữa Nhiếp Hạo đều già đầu rồi, vậy còn được gọi là trẻ em tự kỷ à? Nhưng thấy anh thì thầm với Minh Dao, đúng là có vẻ ngây thơ thật.. thật thần kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.