Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 739



Chương 739

Ha ha ha… được đấy! Chờ sau này cho cháu gái của em một bao lì xì dày!”

“Tôi nhận giùm con gái tôi, ha ha ha.

“Phụt, sao anh biết là con gái? Lỡ là con trai thì sao?”

“Con trai cũng được, nhưng trực giác của anh là con gái, đáng yêu như Minh Dao.

Ngô Thu trừng anh: “Lỡ giống em không đáng yêu gì hết thì sao?”

“Giống vợ anh thì anh càng thích.

Mọi người trò chuyện vui vẻ, không ai quan tâm tới Lương Thị Diễm. Sắc mặt Lương Thị Diễm rất khó coi, cứng đờ nói: “Ngô Thu, tôi tới thăm cô, nếu cô trông vẫn ổn thì tôi xin phép đi trước.

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Không phải ảnh hậu Lương tới xin lỗi hả?”

“Tôi… được rồi, tối hôm qua cãi nhau với các cô trong phòng reineg là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô

Lệ Minh Viễn cười lạnh: “Chỉ có chuyện này thôi sao?”

Sắc mặt Lương Thị Diễm trắng bệch: “Tôi… Ngô Thu xảy ra tai nạn xe cộ không phải là do tôi kêu người ta làm. Ngô Thu và Dương Tiêu Nam, đạo diễn Khương vốn đã kinh ngạc vì sự xuất hiện của Lệ Minh Viễn, bây giờ mới biết lý do Lệ Minh Viễn xuất hiện là gì, thì ra là bắt ảnh hậu Lương xin lỗi Ngô Thu. Ngô Thu được hưởng sải từ cô nhóc cũng không ít, không ngờ còn có đãi ngộ này, ngay cả Ngô Thu cũng rất kinh ngạc. Cô hỏi Lệ Minh Viễn: “Tổng giám đốc Lệ, chuyện này đã điều tra ra rồi à?”

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Tám chín phần mười… Lúc trước trong showbiz có một vụ nữ diễn viên gặp tai nạn giao thông, chuyện đó đã điều tra rõ là do cô ta sai khiến người khác gây ra, lần này một vài chi tiết trong vụ tai giao thông cũng giống hệt lần đó, xác định là do một người gây án.”

Lý Mạnh đã phải người đi hỏi nữ diễn viên xảy ra chuyện. Nữ diễn viên đó đã tự sát mấy lần, đều được người nhà cản lại, bây giờ cuộc đời của cô ấy tràn đầy u ám. Vốn dĩ đóng phim của đạo diễn Khương, cho dù chỉ là nữ phụ thì tiền đồ cũng sáng ngời, lại vì vụ tai nạn đó mà hủy hoại cả cuộc đời.

Nữ diễn viên đó vẫn còn nhớ rõ hôm xảy ra tai nạn, giống hệt như lúc tìm hiểu từ Ngô Thu, đều là xe tải cỡ lớn tông trúng xe của mình rồi bỏ chạy ngay. Nếu Ngô Thu không được Dương Tiêu Nam che chở thì không biết sẽ thê thảm cỡ nào đầu, không chừng cái thai trong bụng cũng sẽ biến mất.

Nghe vậy, sắc mặt Lương Thị Diễm tái nhợt: “Thật sự… không phải là tôi. Mặc dù phủ nhận, nhưng giọng điệu của cô ta nghe rất chột dạ.

Vẻ mặt Ngô Thu trở nên đầy ẩn ý, thản nhiên nói: “Tôi tin tổng giám đốc Lê “Ngô Thu, cô nghe tôi giải thích, thật sự không phải là tôi.”

Tô Noãn Tâm không nhịn được nói: “Tôi thấy cô chưa đến Hoàng Hà thì chưa hết hy vọng! Chủ nhà tôi đã phải người điều tra rõ ràng rồi, bây giờ cô giải thích kiểu gì cũng vô ích! Chủ nói xem có đúng không?”

Lệ Minh Viễn buồn cười nói: “Ừ, đúng thế.

“Chú ơi, cô ta không thừa nhận, chúng ta nên làm sao bây giờ?”

“Giao cho cảnh sát xử lý đi, cô ta không nhận cũng không được.”

Vừa nghe thấy giao cho cảnh sát xử lý, Lương Thi Diễm lại không sợ hãi, nhíu mày nói: “Các người đang vu khống tôi! Nếu muốn giao tôi cho cảnh sát thì kêu cảnh sát làm cho rõ đi. Tôi đi thẳng ngồi ngay, không sợ bị vu oan! Chẳng qua tổng giám đốc Lệ, hành vi ỷ thế hiếp người thế này có vẻ không ổn đâu nhỉ? Truyền ra sẽ rất khó nghe đấy

Lệ Minh Viễn cười lạnh: “Tôi ỷ vào thế của tôi, ức hiếp những kẻ bắt nạt cô nhóc nhà tôi, sao hả? Cô có ý kiến à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.