Chương 745: Ngoan… không khó chịu, cũng không mất hứng
Đèn phòng bếp sáng, anh đi sang bên đó, thấy cô nhóc đang làm việc trong bếp, lại không thấy Minh Dao đầu, anh không nhịn được hỏi: “Minh Dao đâu?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói, Tô Noãn Tâm giật mình: “Chú làm việc xong rồi à?”
Lệ Minh Viễn nhanh chân đi tới, khẽ vuốt ve lưng cô “Giật mình à?”
Tô Noãn Tâm bĩu môi: “Chú đi đường không phát ra âm thanh hả?”
“Xin lỗi.”
“Không sao đâu. Minh Dao nói không muốn quấy rầy thế giới hai người của chúng ta nên đã về chỗ mẹ em ấy rồi.”
“Tự về à?”
“Con bé đó ranh ma lắm, còn trả tiền để Nhiếp Hạo tới đón nó về chỗ mẹ nữa chứ, thế mà Nhiếp Hạo còn phối hợp với nó, thật sự đến đón nó, chắc ở khách sạn nhàm chán lắm.
“Vậy thì không sao. Nhiếp Hạo là người đáng tin.
“Em cũng thấy thế. Anh ấy với Minh Dao ở trong đoàn làm phim rất thân nhau, giống y như hai đứa con nít, chơi trò kéo cỏ mà còn rất vui vẻ.”
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười: “Em đang nấu bữa khuya hả?”
“Vâng. Lúc nãy em hiểu lầm chú vô cớ giận dỗi, hôm nay Minh Dao thấy video nên nói với em, em mới biết chuyện em với nhóc Năm ở dưới tầng hầm đỗ xe bị chụp lén đăng lên mạng. Chú, em không xài tiền của chú, lái xe thể thao chú tặng đi cua trai trẻ, đều là phóng viên viết bậy! Nhóc Năm là đồng nghiệp ở quán bar hồi trước em làm thêm, là trẻ mồ côi. Lúc cậu ấy đi làm mới có 17 tuổi, thường xuyên bị người trong quán bar bắt nạt. Em từng che chở cậu ấy mấy lần, cậu ấy gọi em là chị Tô, em cũng coi cậu ấy như em trai. Hôm đó em gặp cậu ấy, biết lúc này cậu ấy đang rất khốn khó, bởi vì viện mồ côi xảy ra chuyện cần dùng tiền gấp, cậu ấy bị một công ty live stream lừa gạt ký hợp đồng 10 năm… làm gì có hợp đồng nào lâu đến thế! Diễn viên bọn em chỉ ký hợp đồng ba năm thôi ấy chứ, cho nên em mới muốn giúp cậu ấy. Cậu ấy có tài ca hát, hát rất hay, hồi làm ở Karaoke, lúc tan tầm cậu ấy thích vào phòng hát một mình, em từng nghe rồi, rất êm tại. Cô em bảo nếu cậu ấy biết hát, tính cách hàm súc không biết đóng phim thì có thể bồi dưỡng thành ca sĩ, lập nhóm nhạc thần tượng gì đó, cũng có thể giúp nhóc Năm giải quyết cuộc sống khốn khó hiện tại. Nếu cậu ấy thành công thì sau này có thể tự nuôi dưỡng viện mồ côi của mình, tốt biết mấy. Ấy thế mà cậu nhóc đó còn không chịu, nói sợ rước thêm phiền phức cho em, bị em kéo đi mới chịu theo em tới phòng làm việc. Cho nên scandal trên mạng đều là lung tung! Sau này chú đừng vì mấy thứ giả dối đó mà mất hứng, được không?”
Nói xong, Tô Noãn Tâm mong chờ nhìn Lệ Minh Viễn. Nghe cô giải thích liến thoắng, Lệ Minh Viễn mới hiểu được tại sao rõ ràng mình rất tin có, nhưng vẫn mong chờ một lời giải thích của cô, bởi vì anh quá thích khoảnh khoắc ngoan ngoãn của cô nhóc này, cũng vì lúc giải thích hiểu lầm, cô nhóc mới biểu đạt sự quan tâm đối với mình. Chỉ cần nghe thôi anh đã thấy mềm lòng.
Anh vươn tay vỗ lên đầu cô: “Ngoan… không khó chịu, cũng không mất hứng, chẳng qua nghe em giải thích thì anh mới thoải mái, bởi vì chỉ có như vậy anh mới thấy được trong lòng em có anh.”
Tô Noãn Tâm chớp mắt nói: “Lỡ như em không giải thích với chủ thì tức là trong lòng em không có chú à?”