Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 752



Chương 752: Lệ Minh Viễn, cậu muốn đối địch với tôi hả?

Kỷ Vân Như tức giận gần chết, nhưng vẫn mỉm cười: “Làm khó cụ Lệ còn nhớ tôi. Nhưng không biết cụ đột nhiên gửi thiệp mời kêu tôi tới đây một chuyến là vì chuyện gì?”

Thấy cô ta hỏi thẳng, ông cụ Lệ cũng sảng khoát nói: “Nghe bảo con bé này là con của Lục Viễn Phương?”

Sắc mặt Kỷ Vân Như trầm xuống: “Cụ muốn nói gì?”

“Không có gì đâu, tôi chỉ muốn giới thiệu với cô, đây là cháu gái nuôi của tôi.”

Khóe miệng Kỷ Vân Như run rẩy: “Lệ Minh Viễn kêu cụ nhận nó hả?”

“Không, tôi thấy thích nó nên mới nhận.”

“Rồi sao nữa? Cụ muốn nói gì?”

“Cô nhóc nhà họ Kỷ rất sảng khoái, vậy thì tôi không ngại nói thẳng, con bé còn bé tí thế này mà cô liên tục ra tay sát hại nó, thủ đoạn ác liệt, tâm tư cũng quá ác độc, sau này con bé sẽ được nhà họ Lệ chúng tôi che chở. Nếu cô còn muốn giết nó thì tức là công khai đối đầu với nhà họ Lệ chúng tôi. Không biết cô muốn đại biểu cho nhà họ Lục hay nhà họ Kỷ đối đầu với nhà họ Lệ chúng tôi? Nếu là nhà họ Lục thì hơi phiền toái, chắc nhà họ Lục cũng sẽ không muốn đâu, dù sao con bé này cũng là con cháu của nhà họ Lục. Còn nếu là nhà họ Kỷ thì càng dễ, nhà họ Kỷ không cần tôi nhắc nhở cô đâu nhỉ?”

“Cụ khinh người quá đáng thế hả? Việc tư của tôi mà cụ cũng muốn nhúng tay à?”

“Sao lại bảo là việc tư? Nếu thằng nhóc kia đã đưa con bé về đây, kêu tôi che chở nó thì tôi không thể khiến thắng bé thất vọng, đúng không? Tôi chỉ có mỗi đứa cháu trai xuất sắc như thế thôi, trông cậy vào nó dưỡng lão cho tôi đây. Nó đã dặn dò thì tôi phải làm cho xong việc chứ.”

“Chuyện này… cụ nhất định phải nhúng tay hả?”

“Đúng! Phải nhúng tay! Chẳng lẽ cô còn dám giết hại tôi hay sao?”

“Ha… vậy thì tôi không dám. Đã vậy thì tôi không uống được ly trà này đầu, tôi xin cáo từ trước.”

Dứt lời, Kỷ Vân Như lạnh mặt xoay người muốn rời đi, ông cụ Lệ cũng không giữ lại, dù sao cũng đã nói rõ ràng rồi. Nhưng cô bé ngồi trên đùi ông đột nhiên hô to: “Bà không xứng với Lục Viễn Phương, càng không xứng với sự bảo vệ của Nhiếp Hạo!”

Kỷ Vân Như quay đầu lại, ánh mắt đầy sát khí nhìn cô bé. Nhưng dù gì cũng không phải là ở địa bàn của mình, Kỷ Vân Như không thể làm càn được, nhưng trong lòng cô ta đã ghi nhớ mối thù này. Bất kể là Lục Viễn Phương hay Nhiếp Hạo, cô ta có để ý tới ai không?

Đàn ông trên đời này hầu như đều là phế vật.

Trừ anh trai và bố cô ta, những kẻ khác đều là rác rưởi Lệ Minh Viễn còn tạm được thì lại hạ tiện đối đầu với cô ta. Có phải tất cả mọi người đều không hiểu tại sao cô ta lại muốn Bạch Kỳ Sương sống không bằng chết, muốn giết chết đứa con hoang này không? Nhưng có ai hiểu được nỗi hận trong lòng cô ta?

Lục Viễn Phương hủy hoại cuộc đời cô ta, cô ta cũng muốn hủy hoại cuộc đời ông ta. Không chỉ có thể, cô ta còn muốn ông ta phải đau khổ. Ông ta luôn khinh thường đứa con mà cô ta sinh ra, vậy thì những kẻ mà ông ta quan tâm đừng hòng sống yên thân. Tốt nhất là chết hết đi! Cho dù sống, Lục Viễn Phương cũng chỉ xứng sống như một cái xác không hồn mà thôi! Đừng ai muốn được sống thoải mái.

Trong vườn nhà họ Lê, Lệ Minh Viễn ôm hồ ly trắng như tuyết đang bước đi, tình cờ chạm mặt với Kỷ Vân Như nổi giận đùng đùng đi về phía cửa. Thấy Lệ Minh Viễn Kỷ Vân Như dừng chân, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: “Lệ Minh Viễn, cậu càng muốn đối đầu với tôi hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.