Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 757



Chương 757: Em sẽ bình yên trưởng thành, sau đó có tiền đồ!

Con người sống một đời, ít ra cũng phải được hãnh diện một lần đúng không? Dựa vào thằng nhóc đó hy vọng sẽ thành công. Chung quy bốn gia tộc lớn ở thủ đô này, lứa người già nào mà không có ý tưởng đó?

Ông cụ nhà họ Lục cả ngày còn nằm mơ Kỷ Vân Tiêu sẽ tỉnh lại, nhà họ Kỷ có thể khôi phục phong cảnh ngày xưa, kéo nhà họ Lục một phen cơ. Kỷ Vân Tiêu không có con, con của Kỷ Vân Như sẽ là quan hệ họ hàng gần nhất với ông ta, nếu không thì tác phong làm việc kiêu ngạo như Kỷ Vân Như, sao có thể dễ dàng được nhà họ Lục tha thứ?

Tần Kiên nhà họ Tần cũng từng mộng tưởng hão huyền rất nhiều lần, đều chờ đợi Tần Thiên nhà họ cũng có tiền đồ, nhưng cuối cùng vẫn không bằng cháu trai nhà mình, còn có một đứa con gái chỉ biết phá phách, gia đình như vậy đã chủ định không thể nâng cao một bước.

Người nhà họ Kỷ hiện tại đều không thể làm được việc lớn. Thế hệ trẻ, bản lĩnh của Kỷ Kiều Văn hiện tại chẳng qua là chống đỡ cho nhà họ Kỷ không tụt hậu quả nhanh mà thôi. Nếu Kỷ Vân Tiêu có thể thức tỉnh thì là may mắn của gia tộc họ, còn nếu không thể, nhà họ Kỷ sớm muộn gì cũng sẽ xong đời. Cho nên gia tộc có hy vọng đạt tới độ cao này nhất là nhà họ Lệ. Thậm chí ngay cả Kỷ Vân Tiêu tỉnh lại cũng không cần sợ, con gái còn đang ở nhà họ cơ mà.

Nghĩ vậy, ấn tượng của ông cụ Lệ đối với Tô Noãn Tâm mới dần dần tốt hơn, gật đầu nói: “Bé con còn nhỏ mà lại biết được rất nhiều… Cháu nhắc tới ông Ngô, cháu thường xuyên chơi với ông Ngô hả?”

“Mỗi ngày cháu đều ngồi trên đùi ông ấy xem ông ấy quay phim. Đôi khi ông ấy sẽ nói chút cảm ngộ nhân sinh, đạo lý lớn gì đó cho cháu, cháu sẽ ghi nhớ.

“Vậy thì được đấy. Lão già đó vốn xảo quyệt, không mấy ai có thể vào mắt ông ta. Nhớ lần sau tới chỗ ông ta thì bảo với ông ta là cháu đã thành cháu gái nuôi của ông, biết chưa?”

“Ông muốn thể hiện trước mặt ông Ngô mà không chịu trả giá gì hết, không sợ ông Ngô biết sẽ cười nhạo ông à?” Lệ Minh Viễn đột nhiên xuất hiện ở cửa thư phòng.

Ông cụ Lệ trừng mắt: “Ông ta chê cười ông cái gì?”

“Lúc nhận cô nhóc nhà cháu làm cháu gái nuôi, ông Ngô đã tặng cho cô nhóc không ít quà gặp mặt.

Ông cụ Lệ quả thực sụp đổ. Mỗi lần thằng nhóc này đều lừa gạt ông, lúc trước là vì cô nhóc nhà nó, bây giờ lại vì con bé này. Đành vậy, dù gì cũng nhận rồi, ông còn có thể nói gì được nữa? “Kêu quản gia vào nhà kho lấy… mấy thứ mà năm đó bác lớn chuẩn bị cho cháu đều cho con bé này đi.”

Mấy thứ đó đều được chuẩn bị từ lúc còn chưa sinh ra. Đôi mắt Lệ Minh Viễn sáng lên: “Ông nội còn rất hào phóng “Chứ giữ lại mang vào quan tài à? Bây giờ ông đã hiểu, con bé này còn nhỏ, nhưng chờ nó lớn lên sẽ không phải là hạng người tầm thường, bé con được lợi, nhớ sau này có Tiền đồ thì hiếu thuận lão già này đấy nhé.

Minh Dao chớp mắt: “Ông cảm thấy sau này cháu sẽ có tiền đồ ạ?”

“Ông chưa từng nhìn nhầm ai bao giờ.

“Vậy thì mượn lời may mắn của ông, cháu sẽ bình an lớn lên, sau đó có tiền đồ! Nhất định sẽ hiếu thuận với ông!”

Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười: “Sắp trưa rồi, sư tỷ của em cũng sắp dậy, chúng ta về nhà thôi.”

Ông cụ Lệ trừng mắt: “Không ăn trưa xong rồi hằng đi ha?”

“Không được, cô nhóc còn đang ngủ ở nhà một mình”

“Chẳng lẽ nó sẽ chết đói hay sao? Kêu nó ngủ dậy tự kiếm ăn là được.”

“Nhưng chiều nay sư tỷ còn cùng cháu tới đoàn làm phim..

“Được rồi, ông hiểu rồi, cháu trai nuôi lớn đều là nhà người ta, cái gì cũng chỉ lo cho người ta, không hề quan tâm tới ông lão này chút nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.