Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 772



Chương 772: Em sai rồi, lần sau em không nói xấu sư tỷ nữa

Lệ Minh Viễn cảm thấy buồn cười, ngồi vào ghế rồi nắm tay cô. Điện ảnh đã bắt đầu trình chiếu được mấy phút.

Tô Noãn Tâm bắt đầu nghiêm túc xem phim. Không thể ngờ bộ phim nghe tên rất ngọt ngào này lại có cốt truyện ngược tâm đến thế. Cô vừa xem vừa hít mũi: “Tại sao hai người yêu nhau lại không thể đến với nhau, phải trải qua nhiều hiểu lầm, cuối cùng mới tiến vào trạng thái yêu nhau cuồng nhiệt?”

Khóe miệng Lệ Minh Viễn run rẩy: “Phim truyền hình em hay đóng chẳng phải cũng có cốt truyện như vậy hay sao?”

“Nhưng lúc em đóng phim không có cảm giác đó, xem phim mới thấy tức, đây là cốt truyện quái quỷ gì vậy? Em đều muốn gửi lưỡi dao cho biên kịch”

Khi cô nhóc đang tức giận xù lông vì cốt truyện, Lệ Minh Viễn đã im lặng chờ đến khi điện ảnh kết thúc, ghi nhớ tên biên kịch của phim, sau đó hỏi Tô Noãn Tâm: “Còn chưa đi à?”

“Chú, em tức đến mức không muốn đi nữa. Nữ phụ trà xanh kia thật đáng ghét! Cả nam chính kia nữa, rõ ràng là sớm nắng chiều mưa, không thâm tình gì hết, không đổi được bản tính, biết vậy em sẽ không xem phim này!”

Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi, nói: “Tên biên kịch là Tào Tắc, anh có thể kêu Lý Mạnh điều tra địa chỉ của anh ta để em gửi dao!”

Nghe vậy, Tô Noãn Tâm sửng sốt: “Hả? Làm được thật “Ừ, được.” Chỉ cần em muốn thì sẽ làm được. Anh à?” không hiểu cách suy nghĩ của cô nhóc, cũng không biết tại sao chỉ xem một bộ điện ảnh thôi mà lại tức đến mức này, vừa thấy buồn cười lại vừa thấy có chút đáng yêu. Việc anh có thể làm được là giải quyết vấn đề để cô không còn tức nhận như trước.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Tô Noãn Tâm lắc đầu nói: “Thôi đi, lỡ gặp phải biên kịch bị trầm cảm hay thần kinh không bình thường, em mà gửi dao tới nhà, vừa lúc anh ta đang chán sống, lấy con dao đó tự sát thì em sẽ thành hung thủ giết người mất rồi.”

Tỷ lệ xảy ra chuyện này chắc chỉ có 0.001 phần ngàn mà thôi. Nhưng nếu cô nhóc cảm thấy nó có thể xảy ra thì cứ coi là sẽ có vậy.

“Vậy thì không gửi nữa.

“Chú ơi, chúng ta về thôi.”

“Ừ, về nhà”

Cũng đã trễ rồi, hơn chín giờ tối. Ra ngoài nửa ngày, Tô Noãn Tâm cũng đã mệt mỏi. Lúc về nhà, cô thấy Minh Dao đang sung sướng ăn bữa tối mà thím Lý chế biến. Thấy hai người đã về, cô bé không khỏi khựng lại, sắc mặt cứng đờ: “Sư tỷ, sao hai người lại về nhà vào lúc này?”

Má ơi, mình vừa ngủ dậy, còn chưa ăn cơm xong đâu.

Quả nhiên, Tô Noãn Tâm lập tức hỏi: “Minh Dao, sao bây giờ em mới ăn tối?”

Thím Lý từ nhà bếp đi ra: “Cô Minh Dao ngủ nửa ngày, mới tỉnh dậy….”

Tô Noãn Tâm kinh ngạc hỏi: “Minh Dao, em là lợn hay sao mà ngủ lắm vậy?”

“Sư tỷ mới là lợn! Con nít vốn phải ngủ nhiều mới có thể nhanh cao mà.” Đừng hỏi mình tối qua mình đã làm gì. Minh Dao nhìn Lệ Minh Viễn cầu cứu.

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Con nít ngủ nhiều có lợi. Chẳng phải em đã mệt rồi hay sao? Lên lầu tắm rửa rồi đi nghỉ sớm đi.”

“Vâng, vậy thì em lên lầu tắm rửa trước nhé.

“Di di.”

Sau khi Tô Noãn Tâm rời đi, Minh Dao hoạt bát chớp mắt với Lệ Minh Viễn. Lệ Minh Viễn búng trán cô bé: “Cẩn thận chút, lỡ bại lộ thì anh cũng sẽ như em, thành kẻ nói dối đấy.”

“Anh Lệ yên tâm, sư tỷ của em ngốc lắm, rất dễ lừa.”

“Hửm?” Lệ Minh Viễn bất mãn nhìn cô bé. Minh Dao lập tức thè lưỡi: “Em sai rồi, lần sau em sẽ không nói xấu sư tỷ nữa đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.