Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 776



Chương 776: Em muốn ngủ bên cạnh chú

Tô Noãn Tâm há hốc mồm: “Đây chính là thả thính à? Vậy thì chú thật dễ thả thính”

“Đừng đụng vào anh, không thì em tự gánh vác hậu quả.

Tô Noãn Tâm hoảng sợ rụt chân, mặt nhăn lại: “Chú, em muốn ngủ bên cạnh chú…

“Sau đó lại sợ anh bắt nạt em?”

“Ừm… Chú thông minh ghê.

Lệ Minh Viễn tức quá mà cười. Rốt cuộc trong mắt cô nhóc, anh đói khát cỡ nào? Khiến anh tức giận đến mức không muốn nói chuyện. Lệ Minh Viễn trực tiếp xoay lưng, lười để ý tới cô. Tô Noãn Tâm lại thò vào trong chăn của anh, gác chân lên đùi anh.

“Ngoan, đừng càn quấy, ngủ đi.

“Vâng, chúc chủ ngủ ngon. Chơi với cô cả ngày, chắc chú đã mệt rồi. Cô hiểu chuyện, không quấy rối nữa, chỉ kề sát mặt sau lưng anh ngủ mà thôi.

Nhưng làm vậy khiến cả người Lệ Minh Viễn cứng đờ, sợ lúc ngủ không có ý thức, xoay người nằm đè lên cô nhóc này. Cho nên sự thật chứng minh chỉ cần ngủ chung với cô nhóc này thì anh đừng hòng ngủ ngon giấc.

Ngược lại là Tô Noãn Tâm cả đêm ngủ say sưa. Đến sáng dậy, Lệ Minh Viễn đã đi làm. Cô và Minh Dao cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó cùng nhau ra ngoài, về nhà mình.

Lần đầu tiên Minh Dao tới nhà cô, đứng trong sân kinh ngạc nói: “Sư tỷ, nhà chị nghèo đến mức này cơ à?”

Tô Noãn Tâm không nhịn được cười nói: “Đúng vậy, chị nghèo lắm, trước kia toàn mặc quần áo cũ mà người ta bỏ rồi cơ”

“Hồi trước sư tỷ đáng thương ghê…

“Vậy thì Minh Dao nhớ sau này lớn lên, kiếm nhiều tiền cho sư tỷ xài, biết chưa?”

“Sư tỷ yên tâm, bây giờ em có thể kiếm tiền cho chị xài rồi! Lần sau phát thù lao, em không giao hết cho mẹ mà sẽ chia cho sư tỷ một nửa!”

“Ha ha, vẫn là giao cho mẹ em để dành làm đồ cưới cho em đi. Chị có chú rồi, không thiếu tiền”

“Em không sốt ruột gả chồng, tích cóp đồ cưới cho sự tỷ trước đã. Chị với anh Lệ yêu nhau như vậy, chắc không lâu sau anh Lệ sẽ cưới chị, về sau anh chị sinh con, Minh Dao còn có thể chăm bé giúp anh chị.

“Trời ơi, Minh Dao tri kỷ quá… Em ở nhà chờ một lát, chị ra ngoài hỏi thăm xem ai biết làm bánh bột ngô.

“Em đi với sư tỷ “Cũng được.”

Hàng xóm đều là người quen với nhau, tùy tiện hỏi một người là biết, trong con hẻm có một bà lão rất lớn tuổi biết làm món đó. Tô Noãn Tâm lập tức dẫn Minh Dao đi mua một giỏ trái cây mang tới nhà đó.

Bà lão rất hiền lành, có thể coi như nhìn Tô Noãn Tâm lớn lên. Nghe cô nói có người bạn muốn ăn bánh ngô, bà lão cười nói: “Con người ấy, thật dễ nhớ tới ngày xưa. Bây giờ cuộc sống khấm khá, không thiếu thứ gì nên lại nhớ tới món đó.”

Tô Noãn Tâm cười nói: “Đúng là thế thật, trước kia mọi người đều rất nghèo, không có cơm ăn nên mới ăn món đó.”

“Chứ còn gì nữa. Có điều lúc đói bụng thì dù ăn bánh bột ngô cũng thấy ngon “Bà ơi, hôm nay có làm được không ạ?”

“Được, vừa lúc bà đã lớn tuổi, thích ăn lương thô. Noãn Tâm chờ chút, bà sẽ đi nhào bột ngay”

“Để cháu giúp bà “Được rồi, bà già rồi, nhào bột không được nữa.”

“Vậy bà dạy cháu đi, cháu làm cho”

“Ừ, đơn giản lắm. Bà cũng có không ít dưa muối đâu, lát nữa cháu mang ít đi luôn.”

“Vâng ạ.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.