Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 780



Chương 780

“Có gì không dám. Lại đây chụp ảnh chung.

“Chụp thì chụp, ai sợ ai!”

Minh Dao không sợ có chuyện, trực tiếp lại gần, chụp ảnh chung với Nhiếp Hạo. Một người cười vui vẻ, giơ tay chữ V, lộ ra bảy cái răng trắng tinh.

Có lẽ Nhiếp Hạo rảnh rỗi sinh nông nỗi, thật sự đăng bài facebook ngay trước mặt y tá và Minh Dao, còn đăng kèm tấm ảnh này, tiêu đề là giới thiệu một chút, con gái của tôi.

Minh Dao lập tức giơ ngón cái với anh, còn cười nhạo nhìn anh: “Chờ các fans mắng anh đi. Cả ông Ngô cũng sẽ mắng anh! Thanh danh của anh bị vấy bẩn, ảnh hưởng tới bộ phim đang quay, Lục Viễn Phương thấy cũng sẽ tức giận chửi anh, ông ấy thích em lắm. Sư tỷ cũng sẽ mắng anh, mẹ em với dì Ngô cũng vậy. Mẹ em không thích em lộ diện trước mặt công chúng.

Nhiếp Hạo lại nhàm chán nói: “Nếu tôi đã đăng lên mạng thì không sợ gặp chuyện.

Minh Dao trợn trắng mắt, nhìn bác sĩ y tá hỏi: “Lúc bôi thuốc, em cần né tránh không?”

Trời ạ, con bé này tinh ranh quá vậy? Cái gì cũng biết, cứ như bà cụ non. Hai người im lặng nhìn Nhiếp Hạo, cần né tránh hay không thì đều phải trông cậy vào vị này. Sau đó họ nghe Nhiếp Hạo nói: “Ra ngoài cửa đứng năm phút rồi lại vào. Nhanh lắm.

“Vâng.” Minh Dao sảng khoái đi ra ngoài. Bác sĩ dở khóc dở cười nói: “Con nít thời nay thông minh ghê.

Nhiếp Hạo cười khẽ: “Ừ, con bé này trưởng thành sớm

Y tá không nhịn được hỏi: “Ảnh đế Nhiếp, cô bé ấy là gì của anh vậy?”

Nhiếp Hạo thản nhiên nói: “Là người mà tôi rất muốn bảo vệ, lại không bảo vệ được.

Nghe vậy, bác sĩ và y tá đực mặt ra, không dám hỏi nhiều nữa. Ngoài cửa, sống mũi Minh Dao cay cay. Muốn bảo vệ, mà không thể bảo vệ. Đủ rồi, ít nhất là muốn không đúng sao?

Nhiếp Hạo thay thuốc xong, bác sĩ và y tá cùng rời đi, Minh Dao mới vào phòng. Nhiếp Hạo lấy một miếng chocolate trong túi đưa cho cô bé: “Cầm ăn đi.”

“Anh lấy chocolate ở đâu vậy?”

“Y tá thấy tôi đẹp trai nên lén đưa cho tôi.”

Minh Dao bĩu môi nói: “Cho dù đẹp trai thì cũng già rồi. Anh còn già hơn cả chú của sư tỷ “Ừ, già hay không không quan trọng, quan trọng là đẹp trai”

“Hừ, đồ tự luyến!”

“Người ta khen em xinh đẹp, em có kiêu ngạo không?”

“Không, diện mạo là do ông trời an bài, bố mẹ cho gien, chứ có phải là thành tựu của em đâu, có gì đáng kiêu ngạo?”

Nhiếp Hạo không nhịn được xoa đầu cô bé, mãi tới khi làm mái tóc rối bù lên, anh mới tha cho cái đầu của cô bé “Trong đầu em toàn chứa thứ gì vậy? Có thể giống con nít được không?”

Minh Dao u oán trừng anh: “Sao lại xoa đầu em? Làm rồi thì anh biết chải không?”

“Biết chứ, anh toàn năng mà.”

“Lược đầu?”

“Trong nhà vệ sinh, chắc trợ lý có chuẩn bị, đi tìm. Minh Dao chạy vào nhà vệ sinh, cầm một chiếc lược với dao cạo râu đi ra.

“Anh râu ria xồm xoàm trông càng già hơn, cũng không biết cạo râu đi.”

“Trên người đau, lười nhúc nhích.

“Em cạo râu giúp anh, anh chải đầu giúp em.

“Cái này chạy bằng điện hả? Mở kiểu gì?”

“Nút mở ở đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.