Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 786



Chương 786: Hoa đào của Tô Ngọc Mỹ

“Woa! Chú tốt với mẹ quá! Chú còn chưa tặng thẻ thẩm mỹ viện cho con đâu…

“Con còn trẻ, chưa tới lúc cần bảo dưỡng. Minh Viễn sợ mẹ cuối tuần nhàm chán, con đi đóng phim không có thời gian làm bạn với mẹ, không chỉ là thẻ thẫm mỹ viện, cả thẻ tập gym cũng đăng ký hai năm, mấy chục khóa học tư nhân.”

“Chẳng trách bây giờ trông khí sắc của mẹ chẳng những tốt hơn mà ngay cả da cũng đẹp hơn nhiều, dáng người cũng là ngực tấn công mông phòng thủ, khí chất đặc biệt hơn, thì ra là công lao của chú.”

“Chứ còn gì nữa. Minh Viễn rất hiếu thuận.

Tô Noãn Tâm bĩu môi: “Chẳng lẽ con không hiếu thuận sao? Vừa rồi con còn bóp vai cho mẹ mà.”

“Con chỉ biết hiếu thuận bằng mồm thôi, không có hành động thực tế gì hết.

“Trời ạ! Mẹ còn nói con như vậy thì con sẽ ghen đấy!”

Tô Ngọc Mỹ không nhịn được cười to: “Được rồi, mẹ cũng hưởng sái của con thôi mà “Hừ, chẳng trách mẹ tốt với chủ hơn con, thì ra là chú âm thầm hối lộ mẹ suốt “Nếu không phải Minh Viễn coi trọng con thì sao lại tốt với mẹ đến thế? Tổ yến gì đó thường xuyên kêu thư ký Lý mang tới cho mẹ, không cần mẹ phải nấu, sợ mẹ mệt nên lần nào cũng nấu sẵn, mỗi ngày mẹ đều uống như bữa sáng”

“Trời đất, chú còn chưa từng tốt với con đến thế.”

“Con thỏa mãn đi.” Tô Ngọc Mỹ buồn cười: “Con cổ lên, nhớ đáp trả cho Minh Viễn cả phần của mẹ nữa. Cả đời mẹ không làm được gì, trừ hoàn thành công việc thật tốt, nấu mấy món ăn gia đình cho Minh Viễn thì mẹ không biết làm gì để tốt với cậu ấy nữa”

Tô Noãn Tâm gật đầu: “Mẹ, con biết mà, con vẫn biết ơn trong lòng, nhưng mẹ đừng nói thế làm ảnh hưởng tới con. Con với chủ đang yêu đương, nếu mang theo tâm lý trả ơn yêu đương với chú thì sẽ có mùi vị khác hẳn. Con với chú đều thích tình yêu ngọt ngào, không pha trộn bất cứ tạp chất nào.”

Tô Ngọc Mỹ ôm ngực nói: “Đủ rồi! Mẹ đã già rồi mà còn bị ngược như vậy”

Tô Noãn Tâm lập tức cười phá lên. Sau đó cửa văn phòng bị gõ vang, Tô Noãn Tâm nhìn về phía cửa thì thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang, đeo kính, trông rất nhã nhặn đứng đó, mỉm cười nhìn trong phòng: “Tôi có quấy rầy hai mẹ con không?”

Tô Ngọc Mỹ kinh ngạc đứng dậy: “Giám đốc Lương, sao anh lại tới đây?”

Tô Noãn Tâm lập tức hóng hớt đi tới bên cạnh khẽ hỏi bà ấy: “Mẹ, đây là ai vậy? Sao lại tìm mẹ trong giờ làm việc? Phòng tài vụ của mẹ còn có công việc khác à?”

Tô Ngọc Mỹ trừng cô: “Là giám đốc phòng tiêu thụ, bình thường rất ít giao tiếp, mẹ cũng rất bất ngờ.

Lương Khải Phong mỉm cười nói: “Tôi muốn hỏi cô trưa có rảnh không, tôi mời cô ăn cơm, nhân tiện trò chuyện về công việc.

Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy người đàn ông trung niên nho nhã này có EQ rất cao, nếu chỉ hẹn ăn cơm bình thường thì cô đoán mẹ sẽ không đồng ý, nhưng nhắc tới công việc thì mẹ sẽ suy xét. Quả nhiên, Tô Ngọc Mỹ do dự nói: “Là về vấn đề mức tiêu thụ quý trước à?”

Lương Khải Phong gật đầu: “Đúng vậy. Không biết giám đốc Tô có rảnh không?”

Tô Ngọc Mỹ nhìn Tô Noãn Tâm, Tô Noãn Tâm vội nói: “Có, có rảnh, mẹ cháu có rảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.