Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 792



Chương 792: Muốn tìm bố dượng cho mình đến thế sao?

Lệ Minh Viễn nhíu mày: “Em cứ suy nghĩ miên man cái gì vậy?”

“Chú có hiểu ý em không?”

“Dù sao em rất sợ “Ngoan, chuyện càng phức tạp thì càng phải làm từ từ, không thể nóng vội, không thì em không phải đang giúp mẹ em, mà là rước thêm phiền toái cho bà ấy…

“Em biết rồi..

“Ừ, cũng đừng sợ. Có anh đây, không cần sợ gì hết.

Tô Noãn Tâm không khỏi xúc động, tiến lên ôm eo anh: “Vâng, có chú thì em không cần sợ hãi nữa. Chú sẽ dạy em làm thế nào mới là chính xác.

“Ngoan, trưa nay cứ đi cùng mẹ em là được, nhưng đừng nói chuyện, họ bàn chuyện công việc thì em ngồi nghe, họ hỏi em thì em trả lời.

“Chỉ cần coi mình là không khí thôi hả?”

“Ừ, cũng có thể hiểu như vậy. Chuyện còn lại em không quản được. Phải xem chính họ có duyên phận hay không.

“Vâng, em nghe chú “Ngoan “Vậy em xuống dưới đây, cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi, không thì lát nữa mẹ em sẽ hủy cuộc hẹn thật mất”

“Ừ, đi đi, không cần mang đồ ăn cho anh, anh kêu Lý

Mạnh lấy bữa trưa ở căn tin công ty “Vâng, trưa nay chú chịu khó ăn đại một chút, chiều em về nhà sớm hầm canh cho chủ, nuôi chủ mập lên

Khóe miệng Lệ Minh Viễn run rẩy, anh không muốn béo. Thấy cô nhóc tức giận mà tới, lại nhảy nhót rời đi, anh không khỏi bật cười lắc đầu. Cô nhóc này cứ như con nít, cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Đến trưa, Tô Ngọc Mỹ dẫn Tô Noãn Tâm cùng nhau lái xe tới nhà hàng mà Lương Khải Phong đã gửi địa chỉ. Đó là một nhà hàng Tây xa hoa yên tĩnh. Tô Ngọc Mỹ mặc đồ công sở, đi giày cao gót, tóc gợn sóng thả sau lưng, trông rất quyến rũ.

Gần đây bà bảo dưỡng rất tốt, trông khí sắc rất tốt, làn da cũng đẹp, thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi tuổi, không ai ngờ được rằng người phụ nữ này năm ngoài còn hơi già nua, cho rằng mình là bệnh nhân ung thư sắp chết. Có thể nói cuộc đời tràn đầy biến số.

Khi Tô Ngọc Mỹ và Tô Noãn Tâm tới nhà hàng thì Lương Khải Phong đã đến, còn gọi cho mỗi người một ly nước trái cây. Tô Noãn Tâm cảm thán người này thật chu đáo.

Thấy họ tới, Lương Khải Phong đứng dậy, lịch thiệp kéo ghế ra cho Tô Ngọc Mỹ, khách sáo nói: “Giám đốc Tô đã tới. Ngồi đi.”

Sau đó ông ấy lại định kéo ghế cho Tô Noãn Tâm, bị Tô Noãn Tâm nhanh tay kéo ghế trước: “Chú Lương, cháu là hậu bối, cháu tự làm được.”

Tô Ngọc Mỹ đều cạn lời, thái độ của con bé chết tiệt này đúng là muốn tìm bố dượng cho mình đến thế sao? Bà có bạc đãi cô hồi nào đâu?

Lương Khải Phong gật đầu cười: “Muốn ăn gì cứ gọi.

Bữa ăn này giám đốc Tô đừng khách sáo với tôi, tôi mời Tô Ngọc Mỹ vội nói: “Không cần không cần…

Lương Khải Phong không nói gì, nhưng đã quyết định lát nữa ăn đến nửa chừng thì sẽ đi thanh toán.

Tô Noãn Tâm phối hợp gọi không ít món, Tô Ngọc Mỹ cũng gọi một món chính rồi thôi. Lương Khải Phong kinh ngạc hỏi: “Cô ăn ít vậy à?”

Tô Ngọc Mỹ cười khẽ nói: “Gần đây tôi đang tập gym, không nên ăn quá nhiều thức ăn nhiệt lượng cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.