Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 798



Chương 798: Thằng nhóc này không bảo vệ cháu, ông sẽ bảo vệ

Lệ Minh Viễn không biết khí thở của mình còn có thể giảm đau cho người khác.

Nhưng sau này làm nhiều, anh mới biết không phải khí thổi của mình có thể giảm đau, mà là cô nhóc thích cảm giác được người ta dỗ dành.

Tay vẫn đau, nhưng trong lòng sẽ thoải mái. Anh bất đắc dĩ thổi giúp cô mấy cái. Vậy mà cô nhóc lại thật sự không kêu đau, cũng không tiếp tục buồn bã nữa, khiến Lệ Minh Viễn đều nghi ngờ cuộc đời.

Trong bệnh viện, người nhà họ Cố đều nhận được tin tức, tụ tập đầy đủ trong thời gian ngắn nhất. Lệ Minh Viễn cũng đã gọi điện thoại cho ông Ngô từ sớm để báo cho ông ấy biết cháu gái nuôi của ông ấy gây chuyện.

Sau khi hỏi rõ tình huống, ông Ngô nổi giận kêu gào phải đích thân ra mặt. Thằng nhóc nhà họ Cố chẳng là cái đinh gì trong mắt ông!

Một bà Cổ nho nhỏ mà dám ức hiếp vợ và con gái của Vân Tiêu sao? Cho rằng cô nhóc với mẹ nó không có người chống lưng à?

Nhớ năm đó Cổ Minh Đức còn đi theo Vân Tiêu lăn lộn, từng đến đón ông cơ mà. Lệ Minh Viễn cũng biết chuyện này nên mới mời ông rời núi.

Lần trước, Cổ Minh Đức báo cho Lệ Minh Viễn biết chân tướng năm đó, Lệ Minh Viễn đã tha cho bà Cổ. Nề tình mấy năm nay ông ta âm thầm quan tâm mẹ con cô nhóc, coi như nể mặt ông ta, cũng nể mặt Kỷ Vân Tiêu.

Nhưng bây giờ anh không muốn xử lý chuyện này nhẹ nhàng. Cho nên nếu Cổ Minh Đức còn muốn lôi chuyện cũ ra, bày tư thế trưởng bối nói lý với anh, có ông Ngô ra mặt thì chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Cho dù Cổ Minh Đức là trưởng bối của anh với cô nhóc thì ông Ngô cũng là trưởng bối của ông ta

Lần trước Cổ Thanh Nhã, đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất bị Tô Noãn Tâm đạp vào bệnh viện, Cổ Minh Đức đã nhịn rất uất ức.

Bất kể Cổ Thanh Nhã khóc kể với ông ta cỡ nào, ông ta cũng không nhẫn tâm ra mặt giúp cô ta. Nhưng bây giờ mẹ bọn nhỏ cũng bị đánh vào bệnh viện, Cổ Minh Đức cảm thấy nếu mình còn không làm gì thì con bé Tô Noãn Tâm kia sẽ thật sự cưỡi lên đầu lên cổ người nhà họ Cổ. Cho dù Kỷ Vân Tiêu còn ở đây thì cũng không thể nào nói nổi!

Cửa bệnh viện, Tô Noãn Tâm thấy một chiếc RollsRoyce limouse thì cảm thấy rất quen mắt. Đây không phải là xe của ông nội nuôi của cô à? Sau đó cô thấy ông Ngô bước xuống xe, khiến cô há hốc mồm: “Ông nội, sao ông lại ở đây?”

Ông Ngô tức giận nói: “Cháu gái nuôi của ông đều bị người ta ức hiếp, sao ông không tới cho được? Thằng nhóc này không bảo vệ được cháu, ông sẽ bảo vệ!” Nói xong, ông còn hừ lạnh nhìn Lệ Minh Viễn.

Lê Minh Viễn bình tĩnh nói: “Ai bảo tôi không bảo vệ được cô ấy?” Nói anh không thể bảo vệ cô nhóc, anh không phục.

Ông Ngô trừng anh: “Để con bé chịu một chút thiệt thòi là sai lầm của cậu! Nhìn nó đi, đôi mắt nó đỏ hoe rồi, mới khóc đúng không?”

Đâu chỉ là khóc? Nước mũi đều bôi hết lên tay áo của tôi. Lệ Minh Viễn không tiếp tục khiếu nại với ông lão tính cách lập dị này nữa, cũng biết ông Ngô là người hiểu lý lẽ, chẳng qua mạnh miệng mà thôi.

Tô Noãn Tâm lại giải thích giúp chủ nhà mình: “Ông hiểu lầm chú rồi, hôm nay cháu với mẹ ra ngoài ăn cơm, chủ không biết sẽ xảy ra chuyện này, hơn nữa anh ấy cũng phải người bảo vệ cháu. Nếu không có vệ sĩ mà chú an bài thì cháu cũng không có bản lĩnh đánh bà Cổ tới nhập viện đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.