Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 810



Chương 810: Em sẽ dưỡng lão cho anh lúc anh về già

Lệ Minh Viễn tức giận vặn chặt nắp bình rượu thuốc lại, quay đầu nhìn anh ta một cái, nói: “Cần phải đáng thương mới có thể tẩy trắng thì còn cần phòng quan hệ xã hội để làm gì?”

Lý Mạnh sờ mũi nói: “Tôi cảm thấy chiêu này dễ dùng hơn…

“Chú quát cái gì… Bóng lưng của chủ nhìn là đã biết đẹp trai, người xấu chính là em mà!”

“Anh đang giúp ai nói chuyện hả?” Lệ Minh Viễn trừng cô một cái. Thật là một con nhóc không có lương tâm.

Tô Noãn Tâm lè lưỡi một cái nói: “Nhưng mà thư ký Lý đang giúp em mà… Sẽ không còn ai chửi chúng ta nữa”

“Buổi tối Minh Dao không về sao?”

“Hả? Tối nay Minh Dao muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho Nhiếp Hạo cho nên em đã để con bé ở lại.

Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Anh biết rồi.”

“Aaaa! Minh Dao thúi, Nhiếp Hạo chết tiệt, bọn họ dám cười em!”

“Há?”

Chú ơi, bọn họ thật quá đáng! Bọn họ bình luận vào video lúc trước nói dáng vẻ của em đánh người nhìn rất ngầu!”

“Sau đó bọn họ lại bình luận vào video vừa đăng nói bộ dáng em khóc trông thật xấu… Em tức đến mức muốn đánh người luôn rồi!”

Lệ Minh Viễn bật cười nói: “Có rất nhiều người bình luận?”

“Tất cả đều hùa theo hai người này cười nhạo em…

Chú còn cười nữa, em xấu hổ muốn chết luôn rồi.

Trong bệnh viện, Nhiếp Hạo và Minh Dao đang ngồi lướt facebook, vừa lướt vừa cười ha ha như được mùa.

Giống như một đứa bé tìm được một cái gì đó chơi rất vui.

“Đàn chị của em thật giỏi.

“Yes. Đâu chỉ mỗi giỏi đâu, dáng vẻ kêu đau của chị ấy cũng rất ưu tú.

“Ha ha ha ha ha ha….”

“Nhưng mà tôi đăng bình luận thì không sao… Tô Noãn Tâm không dám làm gì tôi, em không sợ khi về Tô Noãn Tâm sẽ tìm em tính sổ sao?”

“Ha ha ha ha ha, em không sợ đâu, đàn chị chỉ là hổ giấy mà thôi, từ trước đến giờ chị ấy chưa bao giờ thật sự bắt nạt hay dạy dỗ em.”

“Ừm… Ăn no rồi thì đi lại một chút đi chứ? Em nằm l trên giường tôi cả nửa ngày tồi!”

“Anh cũng đâu có đi đâu!”

“Tôi lười.

“Em cũng lười!”

“Cẩn thận sau này béo tròn rồi không ai muốn cưới nữa đó.

“Không ai muốn thì em sẽ ăn vạ anh, để anh nuôi em cả một đời.”

“Đáng tiếc tôi không có con trai, nếu mà có tôi đã để nó cưới em rồi.”

“Hừ, cho dù anh có con trai thì em cũng không quan tâm.

“Con trai của Nhiếp Hạo tôi chắc chắn sẽ đẹp trai giống như tôi.”

“Chậc chậc chậc… Anh mà không trang điểm thì em thấy cả người anh không thoải mái.

“Tôi vui, em quản được chắc!”

“Hừ, em lười không muốn quan tâm tới anh nữa!”

Nhiếp Hạo cười đưa tay vò tóc con bé. Trong lòng Minh Dao sụp đổ.

Trong một buổi chiều, tóc cô đã bị vò rối ba lần.

Mỗi lần anh ta đều có cách chải vuốt tết tóc cô ra những kiểu dáng rất đẹp.

Cảm giác giống như anh ta rất có hứng thú với việc tạo mẫu tóc, cho nên lấy tóc con bé ra luyện tập.

Quả nhiên, sau khu Nhiếp Hạo vò rối đầu con bé xong, nhìn thấy con bé đang trừng mắt nhìn mình thì cười nhìn lướt qua phòng tắm: “Đi lấy lược lại đây đi.”

“Em thấy anh có vẻ quá nhàn rỗi nên đau trứng, cho nên mới tìm niềm vui trên người em!”

“Ừm, nhàn rỗi đau cả trứng.

“Anh còn dám thừa nhận!”

“Tôi không có sợ em, việc cái gì mà không dám? “Anh đáng ghét! Đáng đời anh già như thế mà chưa có người yêu! “Đừng nói mỗi mình tôi… Tính cách em hung dữ như thế, đoán chừng lớn lên cũng chả có ai muốn!”

“Không có người muốn thì thôi, tự em yêu lấy chính mình là được rồi!”

“Nhưng tôi… Đến mình cũng không tự yêu mình thì phải làm sao bây giờ?”

Lời này nghe khiến cho người ta rất đau xót.

Minh Dao trợn mắt nói: “Nếu anh không tự yêu chính mình thì để em đến yêu anh vậy! Chờ sau này anh già không động đậy được, em dưỡng lão cho anh là được. Đừng có suốt ngày giả bộ đáng thương như vậy!”

“Cũng chỉ có mỗi mình em đồng tình anh, hừ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.