Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 814



Chương 814: Anh cũng xấu xa như Kỷ Vân Như vậy!

“Vậy Kỷ Vân Như thì sao? Bà ấy đã làm gì sai?”

Minh Dao im lặng một lúc rồi nói: “Không phải bà ta chia rẽ bố và mẹ của em sao?”

“Không, thực tế mà nói là bố của em vô năng”

“Anh mới vô năng! Em không cho phép anh nói xấu Lục Viễn Phương “Ừm… Tôi cũng vô năng, cho nên có rất nhiều chuyện, chúng ta không có cách nào có thể thay đổi được cả “Lục Viễn Phương cũng vậy sao? Ông phải ông ấy là người cầm quyền của nhà họ Lục sao, không phải rất là lợi hại sao? Anh Lệ rất có tiếng nói ở nhà họ Lệ, tại sao Lục Viễn Phương lại không thể?”

“Bởi vì ông ta không phải Lệ Minh Viễn…

“Em không hiểu “Em không cần phải hiểu những thứ này, trẻ con không cần phải hiểu nhiều”

“Nhưng em rất tò mò, Nhiếp Hạo, anh nói cho em biết đi mà, được không?”

“Có làm nũng với tôi cũng vô ích.

“Nhiếp Hạo thổi, anh có nói hay không, người ta đã vất vả khổ sở vì anh suốt một ngày mà!”

Nhiếp Hạo nhíu mày nói: “Bởi vì Lệ Minh Viễn đấu thắng ông nội và người nhà của anh ta… Còn Lục Viễn Phương thì không thể, ông ta có điểm yếu.

“Điểm yếu gì?”

“Bà em?”

“Bà nội em sao? Mẹ của Lục Viễn Phương?”

“Bà ta còn sống sao?”

“Ừ, đó là một người phụ nữ mềm yếu vô năng, ban đầu bởi vì bà ta dùng cái chết để ép buộc… Khiến Lục Viễn Phương không thể không từ bỏ mẹ em.

“Tại sao bà ta lại muốn ép buộc chính con trai mình như thế?”

“Bởi vì bất đắc dĩ nhỉ… Nhà họ Lục rất hỗn loạn, có rất nhiều con riêng. Trước đây Lục Viễn Phương cùng lắm cũng chỉ là một người thừa kế nho nhoi trong vô số người thừa kế mà thôi, nếu như ông ta mà không ngồi lên vị trí người cầm quyền mà để con riêng ngồi lên… Như vậy người phụ nữ bên ngoài của bố ông ta sẽ được đón về nhà họ lục… Mẹ của Lục Viễn Phương sẽ không có đại vị gì trong gia tộc nữa… Lục Viễn Phương, cũng biến thành kẻ không đáng giá một đồng…

“Hình như em đã hiểu rồi…

“Năng lực phân tích tốt lắm.

“Vậy thì tại sao Kỷ Vân Như có người mình thích rồi mà cứ khăng khăng muốn gả cho ông ấy?”

“Bởi vì quyền thế..

“Anh có ý gì?”

“Tám năm trước Lệ Minh Viễn vẫn chỉ là một thằng nhóc ngây ngô không biết gì… tần Thiên cũng vậy, nhà họ Kỷ suy bại… Cần gấp một gia tộc lớn giúp đỡ, mà Lục Viễn Phương khi đó chính là một lựa chọn tốt nhất, ông ta chính là người cầm quyền danh chính ngôn thuận của nhà họ Lục, cho nên Kỷ Vân Như đã chọn ông ta…

“Vậy bà ta không chút quan tâm đến chuyện, Lục Viễn Phương từng có mẹ em sao?”

“Người trong giới nhà giàu… Ít người sẽ để ý đến chuyện này, trong mắt bà ấy, mẹ của em chỉ là một món đồ chơi mà thôi… căn bản không đáng để bà ta để vào mắt.

Minh Dao nhíu mày nói: “Nếu như không để vào mắt thì việc gì bà ta phải phải người truy sát mẹ em nhiều năm như vậy?”

“Bởi vì Lục Viễn Phương?”

“Lục Viễn Phương đối xử với bà ta không tốt đẹp gì… Cho nên bà ta đã trút hết oán giận lên người mẹ em.

“Tính tình thật là xấu! Có bản lĩnh thì bà ta đi mà truy sát Lục Viễn Phương đi! Bắt một người phụ nữ yếu đuối như mẹ em ra trút giận làm cái gì.”

“Ừm, chúng ta không học theo bà ấy.

“Còn lâu em mới học theo! Khó trách anh luôn nói bà ta khẩu vị nặng! Quả nhiên là khẩu vị nặng thật!”

Khóe miệng Nhiếp Hạo co rút, ý hắn là… Khẩu vị nặng căn bản không phải là ý này có được không!” Bỏ đi.

Trẻ con không hiểu, không thể nói nổi.

“Còn không mau đi tắm rửa đi? Người đầy mồ hôi mà chui vào chăn của tôi, cái chăn sắp ướt sũng mồ hôi của em rồi đó!”

“Rõ ràng chính anh là người nhét em bên trong chăn “Đó còn không phải là vì muốn cứu em sao?”

“Vậy anh còn nói em chi!”

“Tôi muốn nói.

“Anh cũng xấu xa y như Kỷ Vân Như.

Nhiếp Hạo nhíu mày nói: “Vậy em cũng muốn học bà ấy, trút hết tức giận lên người tôi sao?”

“Còn lâu em mới vậy! Rõ ràng là thứ không tốt, tại sao em phải học!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.