Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 816



Chương 816: Từ nhỏ tới lớn dì vẫn luôn phạt nó như thế

“Từ nhỏ đến lớn dì vẫn luôn phạt nó như thế…

“Cho nên nhóc con rất là đáng thương, trước kia không có cháu ở đây, dì Tô không để ý đến em ấy thì không có ai để ý đến em ấy nữa… Em ấy chỉ có thể âm thầm khóc nhè.”

Tô Ngọc Mỹ không khỏi sửng sốt nói: “Minh Viễn vẫn đang trách cứ dì sao…

“Cháu thật sự không có… Chỉ là cháu mong lần sau dì Tô, có thể xử nhẹ một chút… Đổi cách khách, tránh phạt em ấy”

“Ví dụ? Minh Viễn cảm thấy cách nào phù hợp hơn?”

“Nói chuyện từ từ?”

Tô Ngọc Mỹ trực tiếp bị chọc giận đến bật cười.

“Minh Viễn cảm thấy cách này có tác dụng không? Con nhóc kia là người nhớ lâu sao?”

“Kiểu trách phạt này… Em ấy sẽ không nhớ được lâu “Vậy thì phải làm sao bây giờ! Dì cũng bị buộc không còn cách nào khác… Vừa mới ra tay đã cầm salad hoa quả úp sọt vào mặt bà Cổ, vừa đánh thì giống như mấy tên côn đồ ngoài chợ… Muốn kéo cũng không kéo ra được.

“Đợi em ấy lớn hơn một chút, trải qua nhiều chuyện một chút, lúc đó tự nhiên sẽ hiểu chuyện.

“Còn không phải dì đang sợ con nhóc kia cứ vô pháp vô thiên như thế, về sau Minh Viễn sẽ ghét bỏ con bé thì sao…”

“Dì Tô cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra loại chuyện như vậy”

“Được rồi… Nếu cháu đã nói đến mức này thì về sau dì sẽ không quan tâm nữa… Dì giao con gái mình cho cháu đó, cháu tự về dạy bảo con bé đi

Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “Dì Tô đừng như thế… Dì chỉ có mỗi một đứa con gái, cháu không thể cướp của dì được, chúng ta cùng nhau dạy em ấy đi, bản chất của em ấy không xấu, tâm địa cũng rất hiền lành… Cho dù có chiều hư cũng không trở nên xấu xa đâu…

“Có vẻ Minh Viễn thật sự rất thích Noãn Tâm”

“Vâng, đời này, chỉ mình em ấy”

Đến mức này thì Tô Ngọc Mỹ còn có thể nói cái gì được nữa?

Người ta yêu chiều con gái bà như thế… Chính bản thân anh không ngại Noãn Tâm làm ra những chuyện vô pháp vô thiên.Đương nhiên là bà sẽ không để ý nữa.

Tô Ngọc Mỹ mỉm cười nói: “Dì hiểu rồi.

“Dạ… Dì Tô chú ý giữ gìn sức khỏe, mặc dù con nhóc kia không sợ trời không sợ đất, nhưng rất sợ dì bị tức đến bệnh… Tối hôm qua em ấy còn khóc nhè, sợ rằng dì không để ý đến em ấy nữa.”

Tô Ngọc Mỹ không khỏi thở dài nói: “Từ nhỏ đến lớn con bé chỉ có mỗi một người thân là dì… Người nhà của dì đều không thích con bé, đối xử với con bé cũng không tốt, cho nên con bé chỉ thân cận với dì…

“Cho nên, nếu dì Tô mà không để ý đến em ấy, đối với em ấy mà nói giống như là trời sập vậy.”

“Còn nói quá thế vậy ư…

“Thật đó.”

“Chân Noãn Tâm không bị thương chứ?”

Hôm qua cháu đã dùng rượu thuốc thoa cho em ấy, sáng nay nhìn đã tốt hơn rồi, nhưng vẫn có chút tím xanh, kêu la là cánh tay đau, cho nên cháu không cho em ấy ra ngoài.

“Minh Viễn phí tâm rồi…

“Đó là điều nên làm.

“Minh Viễn, cháu yên tâm đi, nếu cháu đã nói với dì… Nề mặt cháu, dì không tính toán với con nhóc kia nữa, thật ra, với cái tính cách kia của con bé, chưa đến hai ngày nó sẽ tự chủ động đi cầu hòa… Dì ở chung với con bé đã hai mươi năm rồi, chưa bao giờ chiến tranh lạnh được quá ba ngày, cháu cứ yên tâm đi “Vâng, tình cảm của dì Tô với Noãn Tâm rất tố”

“Hai đứa mới là tình cảm tốt… Con nhóc kia không xuất hiện thì không sao, vừa xuất hiện đã nói với gì cái gì mà hai đứa đang ở trong thời kỳ yêu đương, tình yêu rất cuồng nhiệt, ngọt ngào…

Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười: “Con nhóc này…. Tương đối ngây thơ, chỉ chia sẻ với những người thân cận của em ấy những chuyện này.

Lệ Minh Viễn nghe vậy súy nữa không nhịn được.

Con nhóc kia có cần chơi như thế không… Đến tận trước mặt mẹ ruột khoe ân ái?

Anh không biết xấu hổ sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.