Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 830



Chương 830: Tại sao tôi phải điều tra….

Tôi tin anh ấy Lam Thanh Như thản nhiên nói: “Tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, chuyện này không thể nào, tại sao tôi phải đi thăm dò… Tôi tin anh ấy.

“Vậy thì Cát Kỳ, cô cũng đừng quan tâm nữa, dù sao cô cũng hết lòng rồi.”

Vẻ mặt Viên Cát Kỳ đầy bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi nghe theo mọi người, nếu người ta đã không nghe tôi thì tôi cũng lười nói những lời đắc tội người ta. Chị dâu, nếu em có chọc chị không vui thì em xin lỗi, trưa nay để tôi mời mọi người ăn c.”

“Ồ, Cát Kỳ, nhưng mà hôm nay cô thua mà.”

“Tiền bố Minh Nguyệt kiếm được đều giao hết cho tôi không thiếu một đồng, tôi cũng coi như là không thiếu tiền”

Lam Thanh Như vô cùng chán ghét cái giọng điệu nói chuyện này của bà ta.

Nhưng càng như vậy trong lòng Lam Thanh Như đã xuất hiện một cục u.

Đặc biệt là khi Viên Cát Kỳ nói vài chục năm nay Lệ Minh Hoàn đều giao hết tiền lương cho bà ta quản lý.

Lệ Lâm thì không làm như vậy.

Mà bà ta cũng tin ông ta, vài chục năm nay nay, ngoại trừ quà ông ta mua cho bà ta ra, bà ta không đòi ông ta một chút tiền nào.

Bởi vì bà ta có đồ cưới…

Nhưng bây giờ đồ cưới đã bị Lệ Minh Viễn lấy đi, Lệ Minh Viễn căn bản không có dự định đem tiền cho bà ta.

Không hiểu sao trong lòng bà ra có chút cảm giác khó chịu.

“Thật xin lỗi, trong người tôi có chút khó chịu, tôi về trước. Cát Kỳ, em đưa mọi người đi ăn cơm đi.”

“Ai da chị dâu hai, không phải là chị tức giận đó chứ?”

“Chút chuyện này không đáng để chị giận”

“Vậy có cần em đưa chị đến bệnh viện để kiểm tra không?”

“Không cần… Chị sẽ gọi Minh Thành giúp chị.

“Vậy cô đi thong thả nha Thanh Như, lần sau lại đến nhà tôi chơi nha.”

Sau khi Lam Thanh Như đi xong, mấy bà chủ kia lại túm bầu vào Viên Cát Kỳ tám chuyện.

“Cát Kỳ, người đàn ông nhà Thanh Như thật sự có vấn đề sao?”

Viên Cát Kỳ cười khổ nói: “Tôi chỉ nghe phong phanh thôi, cụ thể như thế nào thì tôi không rõ ràng…. Nhưng mọi người cũng biết tính tình tôi nên nóng, cho nên mới muốn nhắc nhở chị dâu tôi.”

“Nếu đổi lại là ai thì cũng sẽ nhắc nhở thôi… Các người đừng quên trước đây có một lần, Thanh Như đến chỗ chúng ta chơi mạt chược rồi thua rất nhiều, không ngờ bà ta lại gọi điện thoại cho chồng mình kêu chồng mình chuyển khoản cho bà ra … Mặc dù chồng bà ta chuyển tiền rất là sảng khoái nhưng rõ rành người nắm quyền kinh tế không phải là bà ta nha.”

“Nếu như chồng bà ta thật sự thay lòng đổi dạ, có phụ nữ khác ở bên ngoài… Một cước đạp bay bà ta, như vậy những ngày tháng sau này của bà ta sẽ không dễ chịu nữa.

Viên Cát Kỳ nhíu mày nói : “Chắc không nghiêm trọng như vậy đâu, dù sao chị dâu hai của tôi cũng có con trai, còn rất được ông cụ coi trọng, đâu thể nói đạp một phát là đạp được “Nhưng dù vậy đối với mấy bà chủ nhà giàu như chúng ta, mất đi trái tim của người đàn ông là mất đi luôn địa vị ở trong nhà, ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu đây… Các người quên bà Lục của nhà họ Lục kia rồi sao?”

“Mẹ của Lục Viễn Phương?”

“Đúng cậy, nhà họ Lục con riêng tràn lan…

Bà Lục kia không quản được người đàn ông nhà mình, trong nhà không có một chút địa vị gì, sau này còn cưới một đứa con dâu mạnh mẽ như Kỷ Vân Như… Cuộc sống ở trong nhà càng đè nén không thở nổi, nếu như không phải Lục Viễn Phương là người cần quyền của nhà họ Lục thì bà ta không đáng giá một đồng.

Viên Cát Kỳ vừa nghĩ tới sau này địa vị của Lam Thanh Như ở nhà không đáng giá một đống thì trong lòng bà ta rất là sảng khoái.

Bà ta hận không thể nhanh chóng cho mọi người đều biết chuyện này.

Mà Lam Thanh Như cũng là một người tài bố.

Việc đầu tiên sau khi bà ta về nhà chính là phải người đi điều tra tất cả thẻ, tài khoản ngân hàng của Lệ Lâm trong những năm gần đây.

Bà ta phát hiện mỗi năm đều có một giao dịch không rõ lai lịch chuyển đến cùng một số tài khoản.

Số lượng giống nhau như đúc.

Thời gian chuyển dài đến tận vài chục năm…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.