Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 835



Chương 835: Đẩy xích đu cho con nhóc nhà cháu!

“Đêm hôm khuya khoắt, thằng nhóc cháu bận cái gì?”

“Đẩy xích đu cho con nhóc nhà cháu!”

“Thằng nhóc thói nhà cháu muốn ông tức chết sao? Thân là người cầm quyền của nhà họ Lệ, trong nhà loạn hết lên như vậy rồi mà cháu còn có tâm trạng đẩy xích đu cho con nhóc kia sao?”

Tại sao cứ là con nhóc kia? Quả thực chính là hồ ly tinh!

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Bây giờ đã khuya lắm rồi… để ngày mai xử lý thì không được sao?”

“Không chờ được tới ngày mai, nếu mà đợi tới ngày mai thì nhà họ Lệ chúng ta sẽ xảy ra mạng người mất “Chuyện đã phát triển đến trình độ nào rồi?” Lệ Minh Viễn vô cùng tỉnh táo hỏi.

“Thím hai của cháu cầm giày cao gót đánh chú hai của cháu thủng một cái lỗ trên đầu… Chú hai cháu đạp một phát khiến thím hai cháu hôn mê.

Thật đúng là đặc sắc.

Khóe miệng Lệ Minh Viễn cong lên một độ cong trào phúng “Bây giờ thì sao rồi?”

“Ông đã mang người về rồi, dù sao cũng là chuyện bê bối… cho nên đã gọi bác sĩ gia đình đến xem xét, vết thương của chủ hai cháu cũng đã được băng bỏ kỹ lại, ông cũng cho người trói lại rồi, thím hai của cháu cũng tỉnh rồi, vừa tỉnh đã bắt đầu làm loạn… Cứ như là bị điên vậy……..

Là hối hận nhỉ.

Lệ Minh Viễn biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị tuôn ra.

Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

“Ông nội cảm thấy cháu trở về sẽ có tác dụng?”

“Ông biết cháu… không muốn gặp mặt bọn họ, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ lệ chúng ta, thằng nhóc cháu không thể nhắm mắt làm ngơ được, đúng không? “Vấn đề là cháu cảm thấy cháu có trở về cũng không có tác dụng, ông nội tự xử lý đi, dù sao đó cũng là con của ông “Cái chức người cầm quyền nhà họ lệ ông nội cho cháu đảm nhiệm cho đẹp sao? Chớp mắt cái là Lệ Kiên sắp kết hôn rồi, nếu bây giờ mà truyền ra bê bối gì thì không phải đang làm trò cười cho người khác sao!”

“Cho dù nghĩ biện pháp gì thì thằng nhóc cháu cũng phải xử lý sạch chuyện này cho ông!”

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Ông nội đang làm cháu khó xử đó.

“Chẳng lẽ ông già này không khó xử sao? Được rồi Minh Viễn, cầu xin cháu thương xót ông già này! Bây giờ trong nhà đã loạn thành một cục, cùng lắm là về sau ông nội sẽ đối xử với con nhóc nhà cháu tốt hơn một chút, hoàn toàn đối đãi với nó như là với cháu dâu chân chính của mình có được không?”

“Đợi sau này hai đứa kết hôn, ông nội sẽ cho nó thêm chút đồ cưới?”

“Được rồi… ông nội chờ một lát, đừng gấp gáp quá, bây giờ cháu sẽ trở về nhà một chuyến.

Sau khi cúp máy, vẻ mặt Lệ Minh Viễn khó coi đi đến chỗ Tô Noãn Tâm nói: “Chơi một lát nữa rồi đi vào trong nhà ngủ đi… Anh có việc cần đi ra ngoài một chuyến”

“A? Muộn vầy rồi mà chú còn đi ra ngoài sao?”

“Ừ… Phải về nhà tổ một chuyến, trong nhà xảy ra chút chuyện

Vẻ mặt Tô Noãn Tâm đầy hóng hớt nói: “Có chuyện gì vậy…. Chủ nói cho em biết đi? Chuyện có phiền phức không? Có cần em đi với chủ không?”

“Không cần… không phải chuyện gì tốt, con nhóc em cứ nên ở nhà đi.”

“Người ta tò mò mà chú.……..

Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “Ngoan, đừng hỏi nữa… Đợi anh xử lý rõ ràng mọi chuyện rồi sẽ trở về nói cho em.

“Vậy chú nhớ về sớm một chút, em đợi chú về ngủ chung nữa.”

“Được.”

Lúc Lệ Minh Viễn đến nhà tổ của nhà họ Lệ thì trong nhà đã loạn rối tinh rối mù.

Gần như tất cả người hầu trong nhà đều đứng xếp thành hàng ngoài vườn, bị ông cụ nhìn chằm chằm. Tất cả vệ sĩ trong nhà đều nghiêm túc canh giữ ngoài cửa.

Khóe miệng Lệ Minh Viễn không nhịn được cong lên một nụ cười trào phúng.

Ông nội anh ta phản ứng thật nhanh, sợ vụ bê bối bị truyền đi, cho nên phong tỏa nhà mình chặt mức không lọt nổi một giọt nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.